Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 183: Chương 183




Những người sau lưng Vương lão, hắn đã sớm điều tra rất rõ ràng, hiện tại chỉ cần ra lệnh một câu, bọn họ cũng giống như là hòa thượng chạy được chứ miếu chạy không được, quét sạch là chuyện sớm hay muộn, không có ngân hàng Vương thị làm bảo đảm, những người này đối với hắn cũng chỉ là con cọp không có móng vuốt và răng nanh mà thôi, không đủ khả năng gây nên bất kỳ sự sợ hãi nào. . . . . .

Cho nên, Con Muỗi vui mừng chạy đi làm chuyện xấu.

Mà ở thành phố A, lúc này sự tồn tại của Trình Quân Hạo cũng chẳng khác quái nhân là mấy, giống như một chuyện thần thoại, chỉ giơ tay, đã đem Chu thị xách bán mất. Nâng chân nhấc tay, liền đem ngân hàng Vương thị biến từ họ Vương thành họ Trình . . . . . .

Công ty Chu thị cũng không coi vào đâu, ở thành phố A chỉ là một công ty nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa, xách bán liền bán, nhưng mà, ngân hàng Vương thị ở thành phố A đứng vững vàng hơn ba mươi năm, một ngân hàng quốc gia lớn như vậy, không biết làm sao lại đột nhiên đổi họ? !

Mọi người đối với Trình Quân Hạo tràn đầy suy đoán, càng hiếu kỳ chính là, rốt cuộc anh có thực lực đến thế nào mới đấu thắng được ngân hàng Vương thị, giống như là có thần thánh giúp đỡ vậy. . . . . .

Trong lúc nhất thời, người đối với anh vừa kính vừa sợ chiếm đại đa số.

Anh là Môn chủ Ưng Môn, vừa là bang phái buôn bán đầu sỏ số một số hai tại thành phố A, lần này lại thôn tính được ngân hàng Vương thị, trước mắt anh chính là người giàu số một tại thành phố A, mà tính trên cả nước thành phố A là thành thị thuộc vào loại cấp một, tương đương với việc anh chính là người giàu nhất cả nước.

Mà mọi người đối với việc đến cùng anh có bao nhiêu tiền đều không ai đoán được, thần bí không biết bao nhiêu lần. . . . . .

Càng không biết, càng tràn ngập tò mò cùng sợ hãi, cho nên, trong thời gian ngắn ngủi Trình Quân Hạo liền từ một người phong lưu lãng tử thiếu gia nhà giàu trong miệng mọi người biến thành đầu rồng đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh, người người kính sợ. . . . . .

Chỉ với một điểm này thôi, cũng đã làm Trình Quân Hạo có chút kinh ngạc.

Phó Vũ Hoàng nghe tin tức từ bên ngoài, đã có chút cực kỳ kinh ngạc, hắn hướng về phía quân sư nói: "Trong vòng thời gian một ngày rưởi? Thực sự chỉ có thời gian một ngày rưởi thôi sao, ngân hàng Vương thị liền họ đổi thành Trình rồi hả ? !"

"Đúng vậy. . . . . ." Quân sư trầm ngâm, nội tâm sôi trào kinh ngạc.

Phó Vũ Hoàng lại vị hù dọa cho sợ rồi, hắn ngây người ba giây, "Đến tột cùng hắn là người hay quỷ chứ? ! Có phải có người ở sau lưng giúp đỡ hắn hay không? Làm sao có thể? Chuyện này là không thể nào. . . . . ."

Quân sư nói, "Bên ngoài đều có những lời đồn đãi nói rằng tiền tài của hắn cực kỳ hùng hậu, Phú Khả Địch Quốc, ngân hàng Vương thị một công ty tầm cỡ quốc gia lớn như vậy cũng bị thu mua thôn tính rồi, tôi thấy khả năng này hơn phân nửa là sự thật. . . . . ."

"Hắn có thể tiêu hóa được ngân hàng Vương thị sao? ! Ăn được không đó? !" Trong lòng Phó Vũ Hoàng liền có chút không kiên nhẫn.

"Hiện tại thì không có vấn đề gì cả giống như tiêu hóa vô cùng tốt, Vương thị, không, hiện tại phải nói là ngân hàng Trình thị rồi, bây giờ đang được người của Trình nhị thiếu xử lý , bằng tốc độ nhanh nhất đi vào quỹ đạo hoạt động. . . . . ." Quân sư trầm ngâm nói, "Tên Trình nhị thiếu này quả thật không hề đơn giản, tất cả chuyện này, giống như ban đầu đã có chuẩn bị thật tốt rồi, chỉ chờ một ngày này để đến đích, sau đó thu hoạch thành quả mà thôi, trừ hắn ra, bất kỳ công ty nào cũng không thể lấy tốc độ nhanh như vậy mà tiến hành chỉnh đốn công ty, còn thành công đi vào quỹ đạo ổn định như hắn được, cái tên Trình nhị thiếu này quá đáng sợ. . . . . . Anh hai, chúng ta. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng híp mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo.

Câu nói kế tiếp Quân sư không cần phải nói, hắn cũng hiểu, nếu như Trình Quân Hạo muốn đối phó bọn họ, có phải cũng chỉ cần một ngày rưỡi như vậy hay không. Một ngày rưỡi thần kỳ hay là. . . . . . Một ngày rưỡi đáng sợ đây? !

Trình Quân Hạo nhanh chóng tiêu diệt hết ngân hàng Vương thị, chính là một thần thoại, một truyền thuyết, nếu như. . . . . .

Phó Vũ Hoàng nghĩ tới cũng toát mồ hôi lạnh toàn thân, quân sư ngập ngừng nói, "Nghe nói Vương lão cũng giận đến tăng huyết áp rồi, ở trong bệnh viện thiếu chút nữa chảy máu não mà chết, đoán chừng tuyệt vọng sắp chết rồi, hơn ba mươi năm tâm huyết. . . . . . Nghe nói Con Muỗi cùng Ưng Môn đang quét sạch thế lực cuối cùng của lão, bọn họ có thù hằn rất sâu, thừa lệnh mà báo thù mấy tên tiểu nhân, một phút cũng ngại muộn. . . . . ."

Thấy Phó Vũ Hoàng không lên tiếng, quân sư còn nói, "Anh hai, chúng ta cùng hắn đấu như vậy, có phải hay không. . . . . . Không quá sáng suốt à? !" Hắn ngập ngừng , rốt cuộc đem lời nói trong lòng hắn nói ra. Thật sự có chút không khống chế nổi.

"Nếu như chúng ta không có lựa chọn thì sao? !" Phó Vũ Hoàng lạnh mặt nói, "Nếu như Trình nhị thiếu ép chúng ta không có lựa chọn nào khác nữa thì sao? !"

Quân sư cũng nghiêm túc mặt, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Rất nhiều chuyện, thật sự đó là vấn đề lập trường, nếu như lập trường của ban đầu của bọn chúng là theo chân bọn họ, có lẽ cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như thế không phải sao.

Nếu như, thật sự phải có một ngày như vậy, có lẽ chính bọn chúng cùng sẽ có kết quả giống như Vương lão, nhưng hắn cũng muốn liều đến lưới rách cá chết, không thể không ngươi chết ta sống được.

Hoặc phải nói là, trên trận chiến ích lợi, cuối cùng cũng sẽ phải có một ngày kia thôi. Bởi vì dục vọng của con người là không hề có giới hạn . . . . . .

*

Ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, Trình Quân Hạo rất buồn ngủ, sau khi phấn đấu 48 giờ, nhưng ngay khi anh đã thắng lợi một cách hoành trán trên chiến trường không khói lửa, anh lập tức gọi một cú điện thoại cho An Bình, "Bảo bối, nhìn thấy thành tích của cha không? !"

"Cũng không tệ lắm. . . . . ." Giọng của An Bình vẫn cứ thủy chung nhàn nhạt, làm Trình Quân Hạo bị đả kích thật lớn.

"Ông vẫn chưa về nhà ngủ ?" An Bình khí phách rống lên một tiếng, "Ông muốn mệt chết sao? !"

Cậu có thể tưởng tượng được bây giờ trong đôi mắt của Trình Quân Hạo khẳng định dày đặc tia máu, mắt sưng thâm, nhất định rất dọa người.

"Cha cũng sắp về rồi, buổi tối các con không có việc gì cũng trở về sớm chút. . . . . ." Trình Quân Hạo căn dặn một tiếng, ngáp một cái, liền có chút không khống chế nổi.

Sai tài xế lái xe đưa anh đi đến trước trường quay đón An Tâm Á, đến nơi, anh khí phách bắt lấy An Tâm Á liền nhét vào trên xe, nghênh ngang rời đi, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Jack lửa giận lên cao, "Tên đáng chết, quá tùy hứng, đây là cách nó đầu tư vào điện ảnh sao, có muốn kiếm tiền nữa hay không a a. . . . . . Tức chết tôi mà . . . . ."

Trường quay một mảnh sôi trào. Gào khóc ~~ Trình tổng quả thật là khí phách nghiên trời lệch đất không phải sao? !

Sau khi Jack rống giận một trận xả tức xong, hầm hừ tuyên bố ngày mai tiếp tục quay, lửa giận này trong lòng hắn, vốn là một ngày đã có thể ngui ngoai cho qua hết chuyện, kết quả ngày mai lại nghe được còn phải thêm một ngày nghĩ nữa, mẹ nó, làm sao mà chịu nổi chứ? !

An Tâm Á trợn mắt hốc mồm nói, "Này, anh cũng quá bá đạo rồi đó, anh có phải muốn liên lụy em ngày mai bị Jack mắng chết không. . . . . ."

Trình Quân Hạo bất kể, gắt gao ôm lấy cô, ở trên nơi mềm mại của cô cọ xát, "Ngày mai anh sẽ chống đỡ cho em, hôm nay trước hết để cho anh ngủ một giấc rồi lại nói. . . . . ."

Vọt. . . . . .

An Tâm Á đỏ mặt, thì ra hiện tại anh tìm đến cô, chính là vì muốn kéo cô về nhà bồi anh ngủ. Này. . . . . . Vậy sao lại cứ như vậy mà làm người ta hiểu lầm như vậy chứ? !

"Tâm Á, gần kết thúc rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo cúi đầu nói nhỏ, "Anh thật sự muốn chuẩn bị hôn sự rồi, bất kể, em nhất định phải gả cho anh. . . . . ."

". . . . . . Ừ." An Tâm Á ngượng ngùng ừ một tiếng.

Trình Quân Hạo nhắm mắt lại hì hì cười một tiếng, rồi anh thật sự chiềm vào giấc ngủ.

Trong xe rất yên tĩnh, anh vùi ở trên vai cô mà ngủ an lành, mãi cho đến lúc đến biệt thự, cô mới đỡ anh lên lầu, một con sói nào đó liền nhào tới, coi cô như gối ôm, gắt gao ôm cô mà ngủ.

An Tâm Á đau đầu, có người nào ôm người khác ngủ như vậy sao? ! Ô ô, nhưng mà, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, đôi mắt sưng đỏ, cái gì cũng không nói ra được, bồi anh ngủ đến lúc tỉnh rồi hãy nói, nói cho cùng, tối hôm qua cô cũng mất ngủ thật lâu, cũng buồn ngủ vô cùng, đầu vừa dính vào gối cũng chìm vào mộng đẹp. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.