Mê Muội Vì Em

Chương 19: Chương 19




Quan An Tĩnh có được câu trả lời thuyết phục, tức thì không gió cũng lung lay. Nhớ lại lúc thi đấu, bởi vì sợ hãi đám đông dưới khán đài nên cô đã nhờ Phạm Di Đình an ủi. Kết quả bạn học Phạm quen việc xã giao chẳng thề để tâm tới sự khẩn trương của cô, còn nói gì mà: có coi phim vịt con xấu xí chưa? Cứ coi đám người ở dưới đó là củ cải đi!

Kết quả, Quan An Tĩnh trung thực nghe xong thì cô thực sự coi đám người ở dưới là củ cải!

Nhưng không ngờ, kết quả – cô cũng coi nam thần là củ cải…

“Nói vậy sư huynh cũng xem em thi đấu…?” Quan An Tĩnh lắp bắp hỏi, cô cảm thấy hơi khó tin.

“Ừ.” Khuôn mặt Nghiêm Dịch hiện ra nét cười nhạt nhòa, đánh giá: “Em nhảy điệu khổng tước không mấy tệ.”

Nét mặt Quan An Tĩnh cứng đờ: Ọc… điệu múa đó, có thể không nhắc tới được không?

Kỳ thực chính cô cũng không ngờ mình có thể lọt vào vòng chung kết, khi biết thì không học kịp tài nghệ khác, trong lúc vội vàng đành phải thử điệu khổng tước mà khi bé cô từng múa. Có điều, điệu múa học tốc hành đó, trong mắt Quan An Tĩnh, cách ba chữ “không mấy tệ” còn khá xa. Nghĩ đến việc nam thần trong lúc cô không biết đã xem điệu múa vụng về của cô, Quan An Tĩnh chảy mồ hôi ròng ròng, trong lòng dấy lên cảm giác phức tạp khó tả thành lời.

Hồi lâu sau cô mới thành thực nói: “Thực ra em lâu rồi không nhảy, động tác hơi cứng.”

Không ngờ nghe xong thì Nghiêm Dịch lại nói: “Người trong nghề xem kỹ thuật, người ngoài nghề xem náo nhiệt. Thấy độc đáo là được, anh cho em max điểm.”

Nghi vấn ở chỗ này chưa giải xong thì chỗ khác lại xuất hiện nghi vấn. Quan An Tĩnh ngây ngốc nhìn nam thần, thầm nghĩ: … max điểm, là ý gì?

Không khí trong xe ấm áp, máy điều hòa thổi hơi nóng “vù vù”, khuôn mặt của hai người đều bị thổi đỏ bừng.

Lúc này, suy nghĩ của Quan An Tĩnh bỗng linh hoạt, chẳng lẽ —-

“Chẳng lẽ sư huynh là giám khảo?”

Ánh mắt đang nhìn thẳng phía trước của Nghiêm Dịch hơi nghiêng, học theo giọng điệu của cô hỏi lại: “Chẳng lẽ không có ấn tượng nào sao?”

Lần này, Quan An Tĩnh hoàn toàn lúng túng…

Tấm lưng đè dính sát vào thành ghế, cô chỉ thấy cả người ướt sũng, cả đầu đều đang nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Thế nhưng — ấn tượng? Cô đâu có ấn tượng nào đâu. Ấn tượng dưới khán đài khi đó tới giờ chỉ toàn là củ cải… nào thấy nam vương đại nhân chứ? Hu hu hu, đều tại ý kiến cùi bắp của Phạm Di Đình…

Nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại, Quan An Tĩnh thấy hơi thông suốt: chẳng trách nam thần đi xem thi đấu, anh vốn không phải là người thích đi xem mấy trận thi đấu như thế. Thì ra… thì ra, anh lại chính là ban giám khảo!!

Nghiêm Dịch đợi hồi lâu vẫn không thấy trả lời, khóe mắt lườm nhìn Quan An Tĩnh lúc thì nghi vấn đầy mặt, lúc thì xoắn xuýt… anh là người thông minh, chỉ nhìn một chút thì biết cô không có ấn tượng gì với anh đang ngồi dưới khán dài. Cầm tay lái, Nghiêm Dịch than một tiếng rất nhẹ rất khó nghe thấy, tự dưng cảm thấy thất bại.

Cùng lúc đó, bạn học Quan An Tĩnh vẫn còn đắm chìm trong tin tức đáng sợ khiến cô khó mà kiềm chế nổi – nói như vậy, sự khẩn trương, giọng cà lăm, ánh mắt đờ đẫn, tay chân cứng nhắc, đầu óc rỗng tuếch của cô khi đó – chẳng phải bị nam thần thấy hết sao?! Thật mất mặt!! Quan An Tĩnh hối hận tới ruột gan xanh mét.

“Lúc đó, anh đại biểu diễn đàn làm ban giám khảo.” Khi Nghiêm Dịch mở miệng tiếp thì sắc mặt lại như thường ngày.

Quan An Tĩnh khẽ cúi đầu, không hiểu vì sao cô lại thấy xấu hổ như vậy, lắp bắp nói: “Vậy à… thực ra em bị trợ giảng bắt buộc tham gia, hệ bọn em quá ít nữ sinh, cho nên… trước giờ em không nghĩ đến việc mình sẽ tham gia thi đấu nghi thức, lúc tới trận chung kết em hồi hộp muốn chết, hoàn toàn không chú ý tới người dưới dài.”

Nam thần tiếp tục lái xe, sắc mặt từ từ ôn hòa trở lại: “Anh nhớ em biểu hiện không tệ. Trả lời câu hỏi rất lanh trí, tài nghệ cũng rất độc đáo.”

“Không tệ hả… chắc may mắn, rút được câu hỏi tương đối dễ.” Quan An Tĩnh vẫn luôn cho rằng cô giành được giải á quân là có mấy phần may mắn. Trong mục thi vấn đáp cô rút được câu hỏi về điện ảnh. Với tư cách là con nghiện điện ảnh, câu hỏi này quả thực trúng tủ, vì vậy trả lời rất trôi chảy.

Chẳng qua Nghiêm Dịch lại không cho rằng như thế, một bên nhớ lại, một bên bình luận: “Không chỉ hạng mục đó, tác phong của em rất tự nhiên, thái độ nói chuyện cũng rất thành khẩn. Không phải làm dáng làm vẻ, phô trương cơ thể. Tính riêng việc đó, anh cảm thấy em ‘xịn’ hơn Du Hiểu Hạm nhiều.”

Quan An Tĩnh cố gắng tiêu hóa lời khen của nam thần, cũng phát hiện cô càng nghe càng thấy choáng: nam thần nói cô ‘xịn’ hơn Du Hiểu Hạm… nhưng hoa hậu giảng đường người ta là quán quân! Biểu hiện tốt hơn quán quân, vậy chẳng phải…

Quan An Tĩnh chợt đỏ mặt.

May mắn lúc này điện thoại réo lên, Quan An Tĩnh trong không gian xe nho nhỏ không chỗ núp như thấy được cọng rơm cứu mạng. Khụ khụ, trước tiên dời sự chú ý rồi tính tiếp.

“A lô?”

“A lô, Quan An Tĩnh.” Không ngờ người gọi tới là Lưu Tuấn Hàm: “Ăn cơm trưa xong tôi sẽ tới dưới cửa lầu đợi bạn, tầm 12 giờ 40, được không?” Lớp trưởng thực sự rất bền lòng, nhất là trong chuyện đưa đón Quan An Tĩnh, hoàn toàn tự giác, chưa bao giờ đợi ai nhắc nhở.

Nhưng phiền người ta nhiều ngày như thế, Quan An Tĩnh hơi băn khoăn: “Không cần, hôm nay tớ tự đi, cũng không xa lắm. Cám ơn, đã phiền bạn nhiều ngày như vậy, thật ngại.”

“Không sao. Tôi cũng tiện đường, vừa lúc đi qua căn tin.” Lưu Tuấn Hàm không chịu nhả.

“Thật sự không cần. Tớ tự đi là được, tớ sắp lành rồi.”

“Sắp lành, vậy thì chưa lành hẳn mà.”

“Lành rồi lành rồi.” Quan An Tĩnh lập tức đổi giọng: “Mấy hôm nay cám ơn bạn lớp trưởng, tớ…”

“Tút tút —” Quan An Tĩnh nói được nửa câu thì chợt bị tiếng còi xe cắt ngang. Cô gặp chuyện thình lình như thế nên sợ run một chập, ánh mắt nhìn ra ngoài đường, bất ngờ phát hiện họ đang dừng trước vạch đường, mà đằng trước đang là đèn xanh!

Quan An Tĩnh do dự nghiêng đầu, lát sau Nghiêm Dịch mới khởi động xe. Nhưng động tác lái xe của anh tuy rằng thành thạo trôi chảy nhưng vẫn có thể nhìn ra sự hoảng hốt trong ánh mắt thiếu tập trung của anh.

“A lô? A lô? …” Bên kia đầu dây điện thoại, Lưu Tuấn Hàm hô vài tiếng nhưng không ai trả lời, cho rằng đã cúp máy. Chờ khi Quan An Tĩnh nhận ra mình đang nói chuyện điện thoại thì bên kia đã cúp máy.

“Lát nữa anh đưa em đi.”

“Hả?” Quan An Tĩnh không phản ứng kịp.

Nghiêm Dịch lặp lại: “Chờ lát nữa anh đưa em đi học.”

“Không cần.” Quan An Tĩnh hiểu ra, nhưng phản ứng đầu tiên đó là từ chối khéo: “Buổi sáng nhờ anh chở vào nội thành đã phiền anh lắm rồi, em có thể tự đi tới lớp!”

“Không phải bạn em muốn đón em hả?” Nam thần rầu rĩ nói.

“Há, đó là lớp trưởng bọn em.” Quan An Tĩnh thần kinh không ổn định không chú ý tới cảm xúc của Nghiêm Dịch đang thay đổi, còn mạnh miệng khen Lưu Tuấn Hàm: “Lớp trưởng mới của bọn em đó, giống với Mập. Hồi trước Mập cũng từng đưa đón một bạn học bị gãy xương, không ngờ bây giờ tới lượt em… Ha ha. Phải rồi, Mập không rầu vì mất chức chứ? Thường ngày cậu ta vẫn vui vẻ, ở trong phòng ngủ có biểu hiện nào sa sút hay không?”

Nghiêm Dịch hoàn toàn không có tâm trạng để thảo luận chuyện về Mập, tâm trạng thằng oắt đó thăng hoa hay sa sút thì được con mẹ gì!

Cảm khái duy nhất trong ngày hôm nay của nam thần là: bốn bánh không đọ nổi hai bánh!? Anh chỉ mới rời khỏi không lâu mà đã bị người khác thừa cơ cướp mất!?

Kỳ Thuật.

Hoắc Chính cầm bảng kế hoạch sơ thảo đi một vòng công ty nhưng vẫn không tìm thấy Nghiêm Dịch, lại phát hiện Mã Chấn Vũ với Cung Húc đang chụm đầu hưng phấn nhìn máy tính.

Cung Húc: “Cậu ấy muốn giữ ảnh chụp đó lại hả? Xóa đi xóa đi! Chuyện cậu ta với Du Hiểu Hạm lần trước không phải cũng xóa sao?”

Mã Chấn Vũ: “Cậu từng kiếm thêm rắc rối cho nó, nó nói mấy chuyện lần trước là bịa đặt tào lao nên mới xóa. Ảnh chụp lần này là thật, nếu xóa thì chẳng khác gì có tật giật mình.”

“Móa, tại cậu ta nghĩ nhiều thôi. Nhưng… tấm hình này tui xấu quá..!”

Hoắc Chính tới gần, gõ bàn cắt ngang hai người họ: “Nghiêm Dịch đâu rồi? Hôm nay không tới công ty hả?”

Mã Chấn Vũ chẳng thèm ngẩng đầu tiên: “Không tới đây, đi bệnh viện rồi.”

Hoắc Chính hỏi: “Không phải cậu ta khỏe rồi sao? Sao phải đi bệnh viện nữa.”

Cung Húc bỗng cười rất dâm: “Không phải nó, là hệ điện tử, hình như bị té lộn cù mèo ở trường. Bây giờ có người chuyên đưa rước, Nghiêm Dịch nóng nảy…”

Giờ thì Hoắc Chính đã hiểu, lập tức thay đổi thái độ thành người đang xem kịch vui: “Stop, thằng nhóc này chẳng ra gì, mất công như vậy mà còn chưa tóm được hệ điện tử nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.