Mê Muội Vì Em

Chương 3: Chương 3




Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Quan An Tĩnh vẫn từ bỏ cách gửi tin nhắn riêng cho Nghiêm Dịch. Nguyên nhân rất đơn giản, nam thần đã phát biểu cảm nghĩ rồi, dùng hai chữ “nhàm chán” để tổng kết tình hình của trò khôi hài trên diễn đàn này rất hay. Nhưng cũng để Quan An Tĩnh lãnh đủ công lực ăn không đặt chuyện, chỉ hươu nói (đó là) ngựa của đám sinh viên trong trường! Tuy bài viết vẫn chưa hạ nhiệt nhưng hot boy đại nhân đã tỏ ra thái độ xem thường rồi. Nếu như lúc này cô ra mặt làm phiền anh thì người ta có thể sẽ cho rằng cô đang kiếm cớ tiếp cận hay không…

Được rồi, được rồi, nhất định do cô suy nghĩ nhiều thôi! Là giả thì không bao giờ trở thành sự thực, người ngay không sợ chết đứng! Giống như lời của Phạm Di Đình, qua trận nóng này thì tầm nhìn của mọi người cũng sẽ chuyển dời, có lẽ cô thực sự chỉ buồn lo vô cớ.

Ngủ một chút!

Đắp chăn, Quan An Tĩnh nhắm nghiền hai mắt, bắt buộc mình không được suy nghĩ gì thêm về chuyện này nữa.

Học kì mới sắp bắt đầu.

Qua năm nhất trẻ trung cùng năm hai ngây thơ, bạn học Quan An Tĩnh hữu kinh vô hiểm tiến lên năm ba đại học. Nhắc tới cuộc sống hai năm trước, giờ nghĩ lại, trừ chưa học xong khoa chuyên ngành cùng hối hả ứng phó cho cuộc thi tiếng Anh 4/6 ra thì trên lý lịch của nữ sinh khoa kĩ thuật Quan An Tĩnh chỉ có duy nhất một điểm sáng đó là từng tham gia cuộc thi nghi lễ cấp trường.

Cuộc thi đấu được tổ chức hàng năm này là hạng mục truyền thống của đại học F. Vì mỗi trận đấu đều tề tựu hoa khôi của các khoa nên hấp dẫn không ít sự chú ý của sinh viên. Dần dần có rất nhiều sinh viên gọi đùa là “cuộc thi hoa hậu” đại học F.

Thế nhưng khác với cảnh tượng tấp nập náo nhiệt của khoa nhân văn hay pháp chính. Tình huống báo danh ở khoa điện tử vừa mới bắt đầu đã vô cùng thảm hại, đến hạn chót thì số người ghi danh vẫn chưa vượt quá 2 con số… Bết bát hơn đó là chẳng những người ghi danh đã không nhiều mà chất lượng cũng không chẳng tốt lắm. Vì vậy, rơi vào đường cùng, giáo viên chỉ đạo đành phải sử dụng đòn sát thủ, bắt buộc toàn bộ nữ sinh năm 2 nếu không có áp lực gì nặng nề thì phải báo danh hết!

Nhiều lần sàng chọn, cuối cùng Quan An Tĩnh với điều kiện không tệ đã lọt vào vòng trong, lấy được tư cách đại diện cho khoa đi thi. Cứ như thế, Quan An Tĩnh đần độn, u mê được chọn, lại chẳng hiểu nổi tham gia đầu vòng đấu bán kết, cuối cùng còn hữu kinh vô hiểm đoạt vị trí thứ hai.

Tuy là á quân nhưng Quan An Tĩnh vẫn thành công thay đổi kỷ lục dự thi của khoa điện tử, trở thành nữ sinh của ngành kỹ thuật mà trước nay chưa từng có! Vì vậy mỗi lần cô xuất hiện trong phòng học của khoa điện tử thì sẽ lôi kéo không ít ánh mắt tập trung của nam sinh. Đại khái kể từ lúc đó Quan An Tĩnh từ một nữ sinh vô danh trở nên có chút danh tiếng trong trường học.

Đương nhiên, chỉ một chút xíu thôi. Bởi vì nếu so chút nổi tiếng này với sức ảnh hưởng của Nghiêm Dịch trong trường thì chẳng qua chỉ là đồ chơi con nít mà thôi.

Nghiêm Dịch nổi tiếng bao nhiêu? Bắt đầu từ lúc trường cấp 3 bắt đầu công bố danh sách gửi sang học tập thì đại học F đã phát điên rồi.

Khi còn ở trường cấp 2, Nghiêm Dịch liên tục đoạt giải quán quân môn Vật lý ở thành phố A hai năm liền, khi anh vào cấp 3 tham gia lớp thực hành thí nghiệm ban khoa học tự nhiên thì lại đại biểu cho trường tham gia cuộc thi Olympic Vật lý, cũng nhất cử giành được huy chương vàng. Quán quân cấp quốc tế, bao năm rồi thành phố A mới xuất hiện một người? Khi đó ngay cả báo chí cũng đăng tin, qua đó có thể thấy được chút chút sức ảnh hưởng của anh. Khi Nghiêm Dịch học lên năm ba thì không phải thầy giáo giao bài tập cho anh nữa mà là anh giao nhiệm vụ cho thầy giáo. Nói tóm gọn, bản thân Nghiêm Dịch chính là một ngưu nhân không hơn không kém.

Hơn nữa chỉ số thông minh của hot boy đại nhân cao thì cũng thôi, ông trời rất thiên vị với anh, cho Nghiêm Dịch một gương mặt đẹp trai bức người. Hốc mắt hõm sâu, sóng mũi cao, môi hồng răng trắng, ngũ quan nhu hòa cân đối, cảm giác lập thể mười phần. Vóc người của anh cũng rất cao, khi còn ở trường cấp 3 đã được chú ý, nay lên đại học, do thường xuyên thể thao nên người của anh không gầy như que củi mà ngày càng trở nên anh tuấn.

Trong câu chuyện xưa được kể từ thời cấp 3 thì chú bảo vệ thường xuyên nhận được thư tỏ tình nặc danh gửi cho Nghiêm Dịch. Có điều anh đẹp trai chuyên tâm chăm lo học tập nên hoàn toàn không đặt những thứ đó trong lòng. Thư tình chất đống ở chỗ chú bảo vệ hơn năm trời mà anh chẳng thèm tới xem.

Sau đó Nghiêm Dịch được đề cử sang đại học F, lúc huấn luyện quân sự thì có đàn chị tới dò la, khi đó chẳng ai thấy bất ngờ cả. Nhưng tuy ấn tượng mà anh đẹp trai lưu lại trong lòng nữ sinh luôn lạnh nhạt không ưa nhưng nhân duyên của anh với nam sinh rất tốt. Mà chuyên ngành khoa Vật lý năm đó chỉ toàn con trai, cũng chả biết Nghiêm Dịch đã dùng cách gì mà thành công lung lạc nhân tâm. Sau khi huấn luyện quân sự chấm dứt thì mặc cho nữ sinh có đến tìm hiểu cỡ nào thì chẳng nam sinh nào trong khoa Vật lý hó hé một tiếng.

Thế nhưng, nam thần nha. Dường như càng thần bí thì mọi người càng tò mò. Gần đây Nghiêm Dịch rất ít xuất hiện, rất ít tham gia các hoạt động huênh hoang của trường học nên vì vậy mà lời đồn về anh trái lại càng nhiều hơn, cũng khiến cho tâm hồn nữ sinh mụ mẫm, đàn chị đi, đàn em lại đến người trước ngã xuống người sau tiến lên, không ngừng nảy nở…

“An Tĩnh, chiều nay lên lớp tự chọn à?”

Trong phòng ký túc xá, Quan An Tĩnh đang vùi đầu nghiên cứu một đề mục cực kỳ khó thì chợt nghe Phạm Di Đình hỏi một câu như thế.

“Đi, đương nhiên đi.” Cô không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn. Tuy không xem nặng môn tự chọn lắm nhưng học sinh ngoan Quan An Tĩnh gần đây không trốn học đâu đấy nhé.

“Nhưng… chỉ còn 10 phút thì bắt đầu học rồi, sao cậu còn chưa đi?”

Gì hả?! Chỉ còn 10 phút?! Quan An Tĩnh nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái, quả nhiên sắp tới giờ rồi. Nhất định do cô quá chú tâm vào đề mục nọ nên đã quên cả thời gian. Quan An Tĩnh vọt khỏi ghế, đưa tay cầm túi xách, nhét sách tham khảo vào túi rồi chẳng nói chẳng rằng gì thêm mà chạy vọt đến phòng học.

Lại nói đã khai giảng hơn một tuần lễ rồi, tiết học chuyên ngành của năm 3 rất nhiều nên Quan An Tĩnh có thể mơ hồ đoán được sự thảm thiết trong kỳ thi cuối năm nên vì vậy vừa bắt đầu học kỳ cô đã rất cố gắng. Mà sự việc phát sinh trên diễn đàn cũng chẳng ảnh hưởng như cô đã tưởng tượng, một mặt chắc hẳn tiếng gió đã lắng, mặt khác cũng có thể do nam sinh trong khoa không thích nhiều chuyện, tóm lại Quan An Tĩnh cảm thấy rất may mắn.

Khi thở hồng hộc chạy tới lớp thì thầy giáo đã bắt đầu điểm danh. Quan An Tĩnh vốn muốn thần không biết quỷ chẳng hay đi vào từ cửa sau nhưng ai ngờ cửa sau đã bị thầy giáo khóa lại. Hết cách, cô phải buồn đau đi vào từ cửa chính!

Khom lưng xuống, Quan An Tĩnh có ý muốn giảm sự tồn tại đến mức thấp nhất. Nhưng ai ngờ cô vừa mới ló mặt vào lớp đã bị phanh khui thân phận.

“Cô gái này… có phải là Quan An Tĩnh không nhỉ?”

Có sinh viên rầm rì với nhau. Ba chữ “Quan An Tĩnh” dù nhỏ nhưng vẫn nhanh chóng chui vào lỗ tai của cô. Làm người quả nhiên không nên làm chuyện xấu, trong ba năm qua số lần cô đi trễ có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng nào ngờ lần này lại bị bắt một cái đã hiện nguyên hình.

“Ơ, còn chọn chung lớp tự chọn cơ à, quả thật đang yêu nhau rồi…”

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Quan An Tĩnh vừa mới ngồi nghiêm đã nghe bàn phía sau bàn luận. Quan An Tĩnh vừa móc sổ chép tay ra vừa cảm thấy kỳ quái, hình như đâu thấy ai quen đâu, cùng đến chung lớp tự chọn là gì nhỉ?

Cùng lúc đó, điểm danh vẫn tiếp tục —

“Nghiêm Dịch.”

“Có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.