Từ cửa lớn chung cư đến ô tô không xa, Hàn Phái cũng không đi nhanh.
Vài giây sau, “Hàn Phái.” Tần Thư gọi anh một tiếng.
“Hả?”
Hàn Phái nghiêng đầu nhìn cô.
Tần Thư chỉ ô tô của mình: “Em đến cốp xe lấy chút đồ.” Qùa cô muốn tặng anh vẫn còn ở trong xe.
Hàn Phái cũng không buông tay, cùng cô đi qua.
Mở cốp xe, Tần Thư lấy ra một cái túi đưa cho anh: “Giáng Sinh vui vẻ.”
“Cho anh à?” Hàn Phái cầm lấy túi.
Tần Thư gật đầu: “Không biết có hợp không nữa?”
Hàn Phái chỉ cần nhìn logo in trên túi đã biết cô tặng gì, nhưng vẫn mở ra nhìn, một bộ quần áo thể thao, màu sắc mà anh thích, màu đen.
Anh nhẹ nhàng ôm cô một cái: “Cảm ơn, anh rất thích.”
Cả người Tần Thư bị anh ôm vào trong lòng, chung quanh đều là mùi hương dễ ngửi trên người anh, tí nữa thì say, giống như uống rượu vậy.
Chỉ là còn chưa đã ghiền, Hàn Phái đã buông cô ra.
Tần Thư lại xách một cái túi khác ra, bên trong chính là quần áo của cô, khóa cốp xe lại.
“Đây là cái gì?” Hàn Phái xách thay cô, lại cầm tay.
Tần Thư: “Một bộ quần áo em thường mặc, còn có giày đế bằng, ăn cơm xong em đi chạy bộ với anh.:
Hàn Phái nhìn cô: “Tối nay không chạy.”
Tần Thư tìm lý do: “Em muốn ra ngoài đi dạo, ở trong phòng chán phát hoảng.” Cô còn nhớ lời anh nói, mỗi ngày ở ngoài chạy bộ một tiếng đồng hồ, hôm nay chắc chắn anh ở công ty làm việc cả ngày.
Hàn Phái nhìn chằm chằm cô vài giây, buông tay ra, dùng sức xoa tóc cô, thanh âm khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Tới chung cư Hàn Phái, Tần Thư mới biết tại sao Hàn Phái muốn đón Giáng Sinh ở nhà, rõ ràng bản thân không biết nấu ăn, lại cứ thích làm khó mình.
Sau khi mở cửa, Hàn Phái không bật đèn.
Trong nhà đèn điện rực rỡ, xa hoa lộng lẫy, có hương hoa, còn có nhạc Giáng Sinh.
Tần Thư ngây người, căn hộ kiểu thông tầng (căn hộ duplex), trong phòng khách có một cây thông Noel cao phải tới 4 mét, chút nữa thì chạm đến đèn treo, dưới gốc cây thông cũng có một đống đồ lớn.
Bên cây thông Noel có ông già Noel và tuần lộc, có xe ngựa, vài chàng người tuyết, còn có một cái thang gấp.
“Em mở quà đi, có thể tất cả đều là của em đấy.” Hàn Phái đóng cửa lại, cũng không bật đèn, trong phòng ấm áp lãng mạn.
Điều con gái không thể chống cự nổi chính là đàn ông mang đến cho mình những điều ngạc nhiên lãng mạn, Tần Thư cũng không ngoại lệ.
Dù người nhà vẫn luôn tặng cô quà Giáng Sinh, ông nội cũng từng chuẩn bị cho cô cây thông cao thế này thậm chí là cao hơn, nhưng sự ngạc nhiên lúc đó không giống sự ngạc nhiên bây giờ.
Đó là sự ngạc nhiên đến từ tình thân, đây là tình yêu lãng mạn.
Hàn Phái giúp cô treo áo khoác: “Anh đi nấu cơm, em mở xong quà thì đi đánh đàn nhé.” Dừng lại một lúc lại nói: “Đàn bài tối hôm đó em đàn ấy, piano ở đằng kia.”
Tần Thư nhìn theo tầm mắt anh, trên đàn piano màu đen rải đầy hoa hồng, ngay cả xung quanh ghế ngồi cũng rải đầy hoa, ít nhất cũng phải mấy trăm đóa.
“Rốt cuộc anh chuẩn bị cho em bao nhiêu quà vậy?” Cô quay qua nhìn anh.
Hàn Phái: “Không nhiều không ít, nhìn xem có thể tìm được đồ em thích không?”
“Cảm ơn.” Tần Thư thay dép lê vui sướng chạy đi mở quà.
Hàn Phái nhìn chằm chằm bóng dáng cô một lúc, thay quần áo ở nhà rồi đi vào phòng bếp, thỉnh thoảng anh lại xoay người nhìn Tần Thư, cô đang ngồi trên thảm mở quà dưới gốc cây thông Noel.
Động tác nghiêm túc cẩn thận, đến cả giấy gói cũng xếp lại gọn gàng.
Tuy trong phòng khách chất đầy hộp quà, nhưng món quà mà anh muốn tặng không ở bên trong đó, đợi khi nào ra ngoài chạy bộ sẽ đưa cho cô.
Tần Thư cũng chưa kịp đánh đàn, chỉ mở quà thôi cũng tốn hơn một tiếng đồng hồ, hầu như quà tặng đều là thứ cô thích, có lễ phục, túi xách, đồ trang điểm, trang sức, còn có phụ kiện theo trào lưu bây giờ.
Hình như anh đã mua hết những thứ con gái thích ở cửa hàng rồi.
Tần Thư cầm điện thoại chụp mấy tấm, không chụp quà, chỉ chụp đống giấy gói quà cô đã xếp gọn, tổng cộng có ba chồng, thay đổi vài góc độ để chụp, sau đó lại chụp cây thông mấy tấm.
Đăng lên vòng bạn bè: [Giáng Sinh vui vẻ~] kèm theo mấy tấm ảnh đã chụp.
Nhan Ngạn đang nhàm chán ngồi ăn đồ ngọt lướt vòng bạn bè, trong bức ảnh Tần Thư chụp, bối cảnh phòng khách, cô nhìn không quen, cô từng đến nhà Tần Thư rồi, phản ứng đầu tiên chính là: [Cậu đang ở nhà Hàn Phái hả?]
Tần Thư: [Ờ, ở chung cư của anh ấy.]
Nhan Ngạn cười: [Vậy thì tối nay giả say đừng về, nhân cơ hội này đưa anh ta lên giường đi] Sau đó lại nhìn ảnh chụp: [Mấy thứ màu sắc rực rỡ đó là gì?]
Tần Thư: [Giấy gói quà.]
Nhan Ngạn: […Tất cả đều là quà Hàn Phái tặng cậu??!!]
Tần Thư: [Ờ, tớ chỉ tặng anh ấy có một bộ đồ thể thao, anh ấy tặng tớ nhiều quà như vậy đấy.]
Nhan Ngạn trấn an cô: [Không sao, quà tặng quý ở dụng tâm, anh ta cảm nhận được tâm ý của cậu là được rồi, lần sau cậu tặng lại nhiều hơn chút.]
Cô ấy lại không khỏi xúc động: [Người ta thì khoe quà, cậu thì lại khoe giấy gói quà…xuyên tim.]
Cô nàng đúng lúc đang cầm một món đồ ngọt, định nhét vào trong miệng, lại nhìn đến đống giấy gói quà ấy, sau đó lại yên lặng nhìn món đồ ngọt trong tay.
Thở dài khe khẽ, hình như mình nên giảm béo rồi.
Lễ Giáng Sinh năm nay, cô chỉ nhận được quà từ Tần Thư, một sợi dây nhảy và một cái cân điện tử…
Tần Thư gửi tin nhắn riêng: [Sao không lên tiếng, lại đang lập chí giảm béo à?]
Cuối cùng Nhan Ngạn nhét đồ ngọt vào miệng, trong lòng tự nhủ: “Sau này còn mua nữa thì cắt móng!!” Lấy điện thoại nhắn lại cho Tần Thư: “ [Đang tập ngồi xổm giảm cân, tớ đã không còn là tớ của trước kia nữa rồi!]
Tần Thư: [Nói dối tăng mười cân]
Nhan Ngạn: […]
Một chiếc điện thoại khác lại rung, đều là một đám chó độc thân tố khổ với nhau.
Trong hội bát quái, tiểu mỹ nữ hoa si kia lại tung ra một tin bát quái, nói rằng nhìn thấy xe của phó tổng giám đốc đậu ở ven đường, không thấy ai đi xuống.
Cô ấy chạy hai vòng, vẫn không thấy phó tổng đâu.
Nhan Ngạn nói với Tần Thư: [Hình như phó tổng của tụi tớ lại đến sân tập chờ Hàn Phái, ngày lễ lớn, trời lại lạnh, tối nay các cậu chắc không ra ngoài chạy bộ đấy chứ?]
Tần Thư: [Hàn Phái nói không muốn đi.]
Nhan Ngạn: [Vậy thì náo nhiệt rồi đây.]
Tần Thư: [Không có gì náo nhiệt cả, dù sao tớ cũng sẽ không tham gia, chuyện của anh ấy thì tự anh ấy giải quyết.]
Nhan Ngạn: [Cũng đúng, dù không có phó tổng của chúng tớ, còn có những người phụ nữ khác, cậu cũng không thể nhìn chằm chằm anh