Tiêu Tiêu mở phong thư ra, bên trong chỉ có vài chữ to “Nhớ lấy, ước hẹn ba tháng. Máu của Lang Vương Kim Vực.” Tiêu Tiêu rùng mình một cái, mấy chữ này nhất định là Bạch Nguyệt tự tay viết. Cô cũng có thể cảm giác được bên trong nét chữ này lộ ra hương vị lạnh lẽo.
Sờ lên túi xách ở trên lưng, cô đặt cái bình nhỏ giá trị liên thành ở bên trong. Trong vòng ba tháng, trở về hỏi Các lão trước một chút đến lúc nào mới có tranh tài. Lại an bài thời gian suy nghĩ chuyện máu Lang Vương Kim Vực.
“Bạch Dược Lão tiên sinh, trải qua mấy ngày nay, tạ ơn ngài chiếu cố rồi.” Tiêu Tiêu khom người một cái.
Bạch Dược khoát tay áo: “đứa nhỏ này có thể mang tài thần đến phòng khám bệnh chết muốn tiền của chúng tôi mấy lần, chúng tôi liền phát tài rồi.”
“Cái này... Ngài cũng đừng đùa tôi, tôi còn muốn sống lâu thêm một chút.” Đến bệnh viện đều là đến khám bệnh, cô vẫn hi vọng mình có thể giảm chút bệnh thì tốt.
“Cô nương, lên đường bình an.” Bạch Lan mỉm cười nói ra.
Lần trước ở chung, lại thêm lần này ở chung, ấn tượng cô đối với Bạch Lan cô gái này đều không tệ, quan hệ cũng gần một chút. Bất quá, Bạch Lan còn vô cùng tuân theo chết muốn tiền, nên lúc đòi tiền, dưới quan tài đều muốn lấy tiền.
“Gặp lại sau.”
Rời phòng khám bệnh chết muốn tiền, ba người đi phi trường, ngồi lên chuyến phi cơ bay đến nước Pháp.
“Ba ba tránh ra, con muốn Dì Tiêu Tiêu ôm.” Phong Tâm Mộng tránh ra khỏi vòng tay Phong Nghị Trì ôm ấp, nhảy xuống liền chạy tới Tiêu Tiêu.
Những ngày này, Phong Nghị Trì giải thích với con gái rất nhiều lần, rốt cục mới giải thích cho con gái thông suốt, còn lấy hình vẽ mặt Mộ Tiêu Tiêu đến, phân giải từng cái ngũ quan cho Phong Tâm Mộng nhìn. Làm ra so sánh từng cái, mới khiến Phong Tâm Mộng tin tưởng Mộ Tiêu Tiêu quả thực không phải mẹ của cô.
Thế nhưng mà dù xem như thế, nha đầu này đã triệt để ỷ lại vào Mộ Tiêu Tiêu rồi.
“Tâm Mộng, hôm nào dì giới thiệu một anh nhỏ cho cháu biết được không?” Mộ Tiêu Tiêu ôm Phong Tâm Mộng nói qua.
Phong Tâm Mộng nháy mắt một cái: “anh? Ai vậy?”
“con trai của dì.”
“A...” trên mặt Phong Tâm Mộng hiện lên mất mác. Cả gương mặt sắp đều sắp đổ xuống rồi.
“Làm sao rồi hả? Cháu không muốn quen biết con trai của dì sao?” Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn Tâm Mộng.
Phong Tâm Mộng lắc đầu, sau đó mở miệng nói ra: “Dì Tiêu Tiêu đã kết hôn có con trai rồi sao? Vậy thì sẽ không thể cùng ba ba cháu kết hôn, làm mẹ mới của cháu sao?” khóe môi cong lên.
Xoát... Mặt Mộ Tiêu Tiêu liền đỏ lên một chút, cô quay đầu nhìn Phong Nghị Trì một chút, chỉ gặp trên mặt Phong Nghị Trì cũng lóe lên xấu hổ.
“Mộng nhi. Con nói bậy gì đấy!” Phong Nghị Trì vội vàng nói.
Tiêu Tiêu chỉ có cười cười: “Không có việc gì, đồng ngôn vô kị (lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ).”
Có thể Phong Tâm Mộng vẫn nghiêm mặt như cũ, tức giận nhìn ba ba mình: “con cũng là ưa thích Dì Tiêu Tiêu, hừ, đều do ba ba không tốt! Nếu cướp Dì Tiêu Tiêu đến tay trước thì tốt rồi.”
Ách...
Mặt Tiêu Tiêu là lúc trắng lúc xanh. Mặc dù nói đồng ngôn vô kị đi, thế nhưng mà cô và Phong Nghị Trì dù sao đều là người lớn, vẫn là người trong cuộc, cái này không nhịn được xấu hổ.
“Tốt tốt, sau này Tâm Mộng qua Trung Quốc chơi cùng anh được không?” Tiêu Tiêu tranh thủ thời gian dời đề tài đi.
“Ừm, tốt.”