Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 7: Chương 7: Cái nguy hiểm này, nhất định phải mạo hiểm!




Người chung quanh không khỏi vì đứa nhỏ này lau mồ hôi, xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này nhất định sẽ bị ngũ mã phanh thây.

“A...” Một tiếng cười khẽ, mắt đen liếc nhìn đứa nhỏ trước mắt: “Quỷ nhỏ, cháu tên gì.”

“Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, cháu tên Mộ Miêu Miêu.”

Mèo sao? Mắt đen hiện lên một tia cảm xúc khác thường: “ dẫn đứa trẻ này đi. Cho các người thời gian một ngày, bắt cho được người phụ nữ này.”

“Vâng!” Người áo đen lập tức gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một lần nữa, chỉ là kì quái, hôm nay vậy mà Chủ thượng không hề tức giận, nguyên nhân bởi vì đối thủ là một đứa trẻ sao?

“Đúng rồi, mẹ cháu thật không phải là đồng bọn các người muốn tìm, các người bắt lầm người rồi.” trước khi đi Mộ Miêu Miêu vẫn không quên lưu lại một câu như vậy...

“Liệt, dáng dấp quỷ nhỏ này thật đúng là giống anh khi còn bé.” Ngay khi Mộ Miêu Miêu vừa đi không lâu, một bóng người đi tới.

“Giống tôi sao?” ánh mắt Hiên Viên Liệt lạnh lẽo, kỳ thật lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa nhỏ này, trong lòng cũng lấy làm kinh hãi.

“Không phải là lúc anh phong lưu khoái hoạt, lưu lại đi.” Người nói chuyện cũng là người lãnh đạo đứng thứ hai ở Đế Quốc Hắc Dạ, Lam Đình Ngạn.

“anh cảm thấy có khả năng sao?” Anh chưa bao giờ lưu lại ở một người phụ nữ nào. Trừ ra... Bên trong mắt đen thêm một tia thâm thúy, ngoại trừ con mèo hoang năm năm trước.

“Ha ha, bảo đảm không cho phép.” Lam Đình Ngạn cười xấu xa...

Mỗi thành phố lớn trên thế giới, cơ hồ đều có trung tâm thuê sát thủ, mỗi trung tâm thuê sát thủ đều là một thể, giống như cửa hàng đại lý. Mà những trung tâm này đều có một số nhiệm vụ tiếp nhận tờ đơn, cung cấp nền tảng cho sát thủ, lại từ bên trong chia đi làm.

Trung tâm sát thủ Trung Quốc.

“Tiểu Phi Long, cháu nói cái gì? Miêu Miêu bị Người Đế Quốc Hắc Dạ bắt đi rồi hả?” Các lão phun sữa bò ra. Ông là hội trưởng trung tâm thuê sát thủ nhà này. Bình thường thấy Miêu Miêu theo mình như cháu trai ruột.

Tiêu Tiêu ôm máy tính, ngón tay lướt thật nhanh ở trên bàn phím.

“ông nói Tiểu Phi Long, lúc này làm sao cháu còn có tâm tình xem website!” Các lão sốt ruột, ông tức giận xoay đầu máy tính trước mặt một cái, không xem còn khá, xem xét nhất thời kinh ngạc, vậy mà Tiểu Phi Long xâm nhập trung tâm tin tức của Đế Quốc Hắc Dạ, đây chính là điều trung tâm thuê sát thủ của bọn họ vốn không thể làm được.

“Các lão, yên tâm đi, vô luận như thế nào cháu sẽ cứu Miêu Miêu ra.” Cô bốp một cái khép Laptop lại.

“Tiểu Phi Long, Miêu Miêu nhất định phải cứu, Đế Quốc Hắc Dạ cũng không phải dễ trêu! Không có sách lược vẹn toàn, cháu ngàn vạn không thể mạo hiểm.”

“A...” Tiêu Tiêu nhếch miệng lên một nụ cười yếu ớt, con ngươi thâm thúy thoáng chốc hiện lên một tia giảo hoạt: “Vì Miêu Miêu, nguy hiểm này, cháu nhất định phải mạo hiểm!”

Vùng ngoại ô thành thị, bốn tòa nhà cao ốc cao cao đứng vững, kiến trúc tổng bộ Đế Quốc Hắc Dạ hùng vĩ cũng làm người chùn bước! Ở ngoài hai trăm thước có song sắt cao cao bao bọc chung quanh. Người bình thường căn bản không dám vượt qua nửa bước.

Đại sảnh tòa nhà cao ốc A.

“Tôi để cho các người qua chọn tài xế, thì chọn cho tôi một người yếu đuối như vậy sao?!” Lam Đình Ngạn vỗ một chưởng ở trên bàn.

“Ngạn thiếu, anh ta, anh ta đúng là người được tuyển chọn tỉ mỉ ra đó.” Người áo đen nơm nớp lo sợ nói.

Mắt Lam Đình Ngạn lại đánh giá từ chân đến đầu một lần tiểu tử đứng trước mặt. Da thịt trắng nõn, thân thể mảnh mai, một đầu tóc ngắn màu nâu, dáng vẻ không chịu nổi một kích.

Người đàn ông gầy nhỏ này chậm rãi ngẩng đầu, một ánh mắt vô cùng sắc bén, thân sĩ cười cười: “Ngạn thiếu, tôi không phải xương cốt mềm. Yên tâm, tôi nhất định có thể đảm nhiệm.”

“A, khẩu khí cũng không nhỏ, cậu có bản lãnh gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.