Hồng Tụ nhìn ra trong mắt các cô nghi hoặc, mở miệng nói: “Cái này là Viễn Cổ Lâm nhân tạo. Bên trong có rất nhiều dã thú độc xà độc trùng hung mãnh. Mà nơi chúng ta tranh tài lần này cũng là rừng cây trước mặt.”
Địch Nặc cau mày: “Nơi này? ở nơi này làm sao so?”
“quy tắc tranh tài rất đơn giản, trận đấu thứ nhất áp dụng chế độ thi đấu đoàn thể.”
“Chế độ thi đấu đoàn thể? Có ý tứ gì?” Giang Tiểu Băng cũng không nhịn được hoang mang ở trong lòng, mở miệng hỏi.
Hồng Tụ tiếp tục giải thích: “Lần này người trên toàn thế giới đến tham gia thi đấu là 330 người, phân biệt ba người một tổ, hết thảy 110 tổ. Mà mục đích vòng thứ nhất của chúng tôi là muốn đem tuyển thủ dự thi trực tiếp chọn 30 người, cũng là lần tranh tài này sẽ trực tiếp đào thải 300 người.”
“A? Nói mau là làm sao so?” Địch Nặc nhanh miệng hỏi.
“Ba vị đều đến nhìn vào cái nhà trên cây lớn nhất này ở giữa Viễn Cổ Lâm đi. Chỉ cần trong vòng ba ngày các vị tới được nhà trên cây liền tính vượt qua kiểm tra.”
“Hở? Đây chẳng phải là rất đơn giản sao? Chỉ là đi đến nhà trên cây mà thôi.” Giang Tiểu Băng nói.
Hồng Tụ lắc đầu: “Từ cửa vào đến nhà trên cây, đại khái cần thời gian đi ròng rã một ngày. Mà thời gian vòng tranh tài thứ nhất là ba ngày, cũng là ngoại trừ đi nhà trên cây, các người còn cần làm những chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
Hồng Tụ móc ra một lệnh bài bằng vàng từ trong túi quần. Lệnh bài đưa cho Địch Nặc đứng ở phía trước ba người nhất, sau đó giải thích nói: “330 vị tuyển thủ tranh tài, ba người một tổ, cộng chung 110 tổ, mỗi một tổ sẽ nắm giữ một cái lệnh bài bằng vàng. Muốn thông quan, nhất định phải thu thập đủ 11 cái lệnh bài bằng vàng.”
Địch Nặc giơ lệnh bài bằng vàng trong tay lên nhìn một chút: “Ý của cô là, ngoại trừ trong tay chúng tôi có một lệnh bài bằng vàng này, chúng tôi còn phải đi cướp mười lệnh bài trong tay người khác đúng không.”
Hồng Tụ nói: “Tranh tài sẽ không hạn chế cô dùng phương pháp gì thu hoạch được lệnh bài. Chỉ cần có thể gom được 11 lệnh bài đến nhà trên cây coi như qua được vòng thứ nhất.”
“Há, cái kia có thể giết người sao?” Địch Nặc nhàn nhã hỏi.
“Phàm đã đến tham gia thi đấu, đều có ký giấy sinh tử, cho nên, ban tổ chức chúng tôi sẽ không nhúng tay vào trận đấu. Xin các cô bảo vệ tốt chính mình.”
Hồng Tụ nói bóng gió là sẽ là không quản sinh tử của tuyển thủ tranh tài.
Tiêu Tiêu và Giang Tiểu Băng đều không nói gì, chỉ lắng nghe.
Hồng Tụ lại tiếp tục nói: “Nhắc lại ba vị một chút, vòng đấu thứ nhất là thi đấu tổ hợp. Cho nên nếu như ba vị không có cùng nhau tới nhà trên cây kia, coi như cầm 11 lệnh bài, cũng không tính vượt qua kiểm tra, cho nên, xin ba vị nhất định phải hành động cùng nhau, ngàn vạn lần đừng để cho đồng đội xảy ra bất trắc.”
Nghe câu nói này, Tiêu Tiêu và Giang Tiểu Băng nhìn lẫn nhau về phía đối phương. Song phương cũng không nghĩ tới, vòng đấu thứ nhất vậy mà cần hợp tác.
“Hầu như đã biết, đúng rồi, làm sao biết nơi này chỉ có ba người chúng tôi? Những tổ khác đâu?” Giang Tiểu Băng hỏi.
Hồng Tụ tiếp tục nói: “110 tổ, phân biệt từ những lối khác nhau tiến vào Viễn Cổ Lâm. Dạng này cũng là vì phòng ngừa có tổ chặn giết ở cửa vào.”
“Ngược lại là làm cho có chút ý tứ.” Địch Nặc câu lên một đường cong.
Mắt Hồng Tụ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Thời gian đã đến, như vậy mời ba vị đến gia nhập sân thi đấu đi, trong rừngviễn Cổ này, có rất nhiều dòng sông dòng suối nhỏ giao thoa kết nối nhau, bên trong cũng có không ít sinh vật hoang dã. Nếu như đói bụng mời tự giải quyết.”
Cô đưa một cái ba lô nhỏ cho ba người mượn, ở bên trong đơn giản là đạo cụ, ví dụ như cái bật lửa, muối những thứ này.
Đúng năm giờ chạng vạng tối, Hồng Tụ mở ra cổng lưới sắt Viễn Cổ Lâm. Cùng một thời gian, cái tuyển thủ khác cũng từ lối khác tiến vào Viễn Cổ Lâm.
“Mong sao các người lấy được thành tích tốt.” Nói xong, Hồng Tụ đã khóa cổng lưới sắt.