“Hiên Viên Liệt, đừng có...” Ngữ khí cô muốn phải cứng rắn, nhưng nói ra lại mềm yếu bất lực, hai tay nắm chặt, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, cô thực sự quá khẩn trương rồi. Tất cả mọi thứ hiện tại cũng quá mức kích thích, cô muốn hoài nghi, chính mình sẽ bị anh dằn vặt đến chết?
“Tôi đối với loại rượu vang đỏ này có thiên vị, cho nên, càng nhiều càng tốt.” Khóe miệng của anh ôm lấy một tia cười lạnh, nghiêng bình rượu vang đỏ, rượu vang đỏ trong bình đã ít đi một nửa.
Dịch thể màu đỏ, theo cổ của cô chảy tới xương quai xanh, chậm rãi chảy xuống.
Chỉ một hồi, cô gần như sắp bị ngập trong rượu vang đỏ.
Hiên Viên Liệt nhếch miệng lên cười lạnh, môi băng lãnh rơi xuống, dọc theo rượu vang đỏ một đường hướng phía dưới.
Tiêu Tiêu khẩn trương, muốn né tránh anh.
“Anh... Ừ... Coi tôi là cái chén à...” Thanh âm thốt ra, toàn thân cô đều run rẩy. Bởi vì anh cho kích thích quá mức mãnh liệt, đây quả thực để cho người ta nhanh quên đi suy nghĩ.
Khóe miệng băng lãnh, đầu ngón tay làm càn...
“Không muốn!” Đã là hét lên, cuồng loạn lắc đầu, trong nháy mắt sợi tóc trở nên lộn xộn, sắp bị ép điên rồi.
Mặc kệ là trên máy bay, hay là trên ban công, anh đã suy nghĩ quá nhiều phương thức đến tra tấn cô. Giống như vây khốn hai tay anh thường dùng, nhưng che kín hai mắt lại làm cho cô lâm vào trong khủng hoảng cực độ.
“Tiêu Tiêu... Cô là đồ chơi của tôi, tuỳ tiện cùng người đàn ông khác ở chung, nên bị trừng phạt.” Anh lạnh nói qua, đối với cô tham muốn giữ lấy đã càng ngày càng mãnh liệt.
“Hô... Hô...” Hơi thở ẩn ẩn phát ra. Vì khắc chế âm thanh này, cô chỉ có dùng răng hung hăng cắn môi đỏ.
Tiêu Tiêu run rẩy thừa nhận, bên trong não đã không cách nào suy nghĩ tình cảnh hiện tại, thế nhưng bị bịt kín hai mắt, lại làm cho cô không khỏi liên tưởng. Xấu hổ cảm xúc kích thích, để bên trên da thịt trắng nõn nổi lên đỏ ửng mê người.
Hiên Viên Liệt cười lạnh, tất cả bình rượu vang đỏ đều đổ...
Mùi rượu nồng đậm gần như sắp muốn để cô ngạt thở, càng thêm chính xác là, anh hiện tại làm tất cả, để cho cô ngạt thở.
“Hô... Hô...” Miệng lớn miệng lớn thở.
Nụ hôn của anh lần nữa rơi xuống...
“Hiên... Viên... Liệt...” Cô hô hào tên anh, toàn thân run rẩy, đã bị chịu đựng quá lâu. Sắp không chịu nổi.
“ Trừng phạt này, còn thích không?” Người đàn ông nói nhỏ.
“Không, không thích. Rất, chán ghét.” Trả lời thành thật.
Hành hạ cô ròng rã nửa buổi tối. Nhìn cô khó chịu, anh lộ ra hài lòng mỉm cười.
Thẳng đến đêm khuya, anh mới bằng lòng buông tha cô, để cho cô ngủ.
Mộ Tiêu Tiêu lần đầu tiên bị tra tấn thống khổ như vậy...
Đây là hình phạt thống khổ nhất trên thế giới, so dùng Đao trên thân vẽ còn đáng sợ hơn.
Tiêu Tiêu xem như triệt để biết Hiên Viên Liệt khủng bố cùng xấu bụng... Nếu như có thể, cô muốn rời xa ác ma này.