Lam Đình Ngạn che bụng, ngồi xổm góc tường trênmặt đất vẽ vòng tròn, miệng còn càu nhàu: “Tiểu Băng bạo lực.”
Giang Tiểu Băng như không có chuyện gì xảy ra dùng ngón tay xoa xoa quyền, sau đó lại đối với ánh nắng phía ngoài, quyền giống như có thể chiếu lấp lánh.
Địch Nặc ở bên cạnh cười nói: “Lam Đình Ngạn, anh cũng là thành tâm nhận đánh sao... Tiêu Tiêu, tôi sẽ không giống anh, tôi không muốn cô đánh tôi. Tôi chỉ cần cô mắng mắng tôi.” Anh xấu xa cười một tiếng.
“Tôi làm sao bỏ được mắng cô.” Tiêu Tiêu cũng giống nói giỡn trả lời bọn họ, cô đương nhiên biết mấy người này là đang nói đùa, cho nên cũng không có quá để ý.
Máy bay riêng Đế Quốc Hắc Dạ, sớm trong phi trường chờ thật lâu rồi.
“Tiêu Tiêu tôi muốn cùng cô cùng một chỗ.” Địch Nặc cầm một cổ tay Mộ Tiêu Tiêu.
“Tốt lắm.” Cùng Địch Nặc khoái lạc ngồi trên sô pha lên, mà Giang Tiểu Băng cùng Lam Đình Ngạn ngồi cùng một chỗ, Hiên Viên Liệt thì là mặt lạnh, ngồi tại cửa sổ bên cạnh.
Trong buồng phi cơ giống một phòng khách nhỏ.
Từ Italy về Trung Quốc, nói ít cũng là 10 giờ, trên đường đi ba người vừa nói vừa cười, Lam Đình Ngạn chỉ có qua tìm Hiên Viên Liệt.
“Liệt... Cậu cùng tôi.” Lam Đình Ngạn ngồi vào bên cạnh Hiên Viên Liệt, anh biết huynh đệ là chịu được nhàm chán, một người ngồi hai mươi bốn giờ không nói lời nào cũng qua, thế nhưng là anh? Cứ thế mà nhẫn nhịn mấy giờ, lại không tìm người trò chuyện, anh đều muốn thống khổ chết rồi.
Hiên Viên Liệt lãnh đạm nhìn hướng Lam Đình Ngạn, sau đó lại bình thản nghiêng đầu sang chỗ khác, từ phía bàn cầm lấy một bản tạp chí tự mình nhìn.
“Liệt... Cậu cũng không để ý tới tôi rồi...” Lam Đình Ngạn sắp khóc, quay đầu nhìn về phía ba người bên kia, thở dài một hơi, cầm lấy trà trên bàn miệng lớn miệng lớn uống.
Lúc này...
Địch Nặc một nắm chắt Mộ Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cô là MC? Vẫn là D?” (cỡ ngực)
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, cúi đầu xuống nhìn, nhìn Địch Nặc nắm cô. Tuy nhiên đều là phụ nữ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy vẫn là ngượng ngùng, Lam Đình Ngạn cùng Hiên Viên Liệt còn trên máy bay!
“Phốc...” quả nhiên, Lam Đình Ngạn một miệng nước trà phun tới.
Giang Tiểu Băng cũng choáng, trên máy bay đoán chừng biết cô một người biết Địch Nặc là đàn ông, có thể không há hốc mồm? Tranh thủ thời gian giảng hòa nói: “Nặc Nhi, cô đang ăn đậu hũ Tiêu Tiêu sao?!”
Địch Nặc không thèm để ý chút nào gãi gãi cô, nhẹ nhàng dùng lực: “Không có... Hỏi một chút mà thôi, bởi vì thân thể Tiêu Tiêu thật rất hấp dẫn người ta. Tôi rất thích...”
Giang Tiểu Băng cũng chậm rãi liếc nhìn Mộ Tiêu Tiêu, đúng là rất lớn, lại cúi đầu nhìn chính mình, trên mặt thoáng hiện hắc tuyến, bất tri bất giác mở miệng hỏi: “Tiêu Tiêu, ngực cô đến cùng bao nhiêu.”
Phốc...
Mộ Tiêu Tiêu kém chút phun máu, đầu nhất thời sung huyết, cứng ngắc ngoặt thân thể về một bên, hai tay vây quanh trước ngực, khuôn mặt đã đỏ thành một quả đào. Loại vấn đề này, trong âm thầm hỏi còn tốt, hiện tại trường hợp này, đánh chết cô cũng không biết trả lời như thế nào.
“92.” Thanh âm băng lãnh từ cửa sổ phi cơ truyền đến.
Ba người thấy ngọn nguồn âm thanh nhìn qua. Loại thanh âm băng lãnh, ngoại trừ Hiên Viên Liệt, còn ai vào đây?!
Miệng Lam Đình Ngạn đều biến thành chữ o: “Liệt... Cái gì 92?” Trong lòng đã không sai biệt lắm, nhưng không tự mình hỏi ra vẫn cảm thấy không xác định.