Thế nhưng là! Người hầu cũng là người, người vừa mới trong hoa viên rõ ràng cũng chú ý tới, cần phải biết rằng một phòng trên dưới dưới ngoại trừ người làm nữ bên ngoài còn có bao nhiêu hạ nhân! Còn có một ít là thủ hạ Đế Quốc Hắc Dạ, nếu là không cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy làm sao bây giờ?
“Không muốn cái gì?” Bên tai truyền đến âm lạnh.
Mặt đỏ như quả đào rồi. Cô bỏ đi suy nghĩ muốn chạy trốn. Sớm biết vừa mới nên yên lặng một chút lại làm ra quyết định, lúc này... Thật sự là bưng đá nện chân của mình, chậm rãi nói ra: “Không muốn, ở chỗ này.” Chỉ có thể tận lực một chút tốt rồi. Cô hiện tại chỉ khao khát Hiên Viên Liệt không muốn ở chỗ này làm những chuyện kia.
Ánh nắng đâm vào trên mặt cô đầu đầy mồ hôi, cô cắn môi thật chặt.
Nghe được câu nói kia, Hiên Viên Liệt nhếch miệng lên cười, buông cô ra: “Không ở nơi này, nên ở nơi nào đây?” Tiếp tục hỏi.
Bá...
Mặt Tiêu Tiêu đã đỏ đến không thể lại đỏ hơn, đến lúc suy nghĩ tự sát đều có, thật hận không thể ôm người đàn ông này cùng anh nhảy xuống. Nếu như cô làm được... Muốn khóc không ra nước mắt.
Lúc này cô không có trả lời anh, câu nói kia muốn cô trả lời thế nào?
Dây thun đã bị giật ra rồi...
“A...” Thân thể cô tê rần. Kém chút quẳng tại mặt đất.
Rất nhanh, một cái tay khác Hiên Viên Liệt cũng dời xuống dưới...
“Hiên... Viên... Liệt không muốn.” Cô nhịn không được rên rỉ, đoàn lửa trong lòng càng đốt càng lớn, chính mình cũng trở nên nóng. Cảm giác ngứa truyền khắp toàn thân.
Hiên Viên Liệt cũng không có cứ như thế mà buông tha cô...
“Ưm...” Theo cô rên lên một tiếng, nơi nào còn có khí lực, trực tiếp co quắp xuống dưới. Hai tay lần nữa bắt lấy lan can mới tránh cho trực tiếp tới mặt đất.
Người đàn ông không cho cô bất luận thời cơ...
Tiêu Tiêu chăm chú cúi đầu, cắn răng cũng không khắc chế cái loại cảm giác này. Điện lưu như là toàn thân trở về. Thật là khó chịu... Thật là khó chịu.
Mồ hôi trán càng ngày càng nhiều, cô trợn tròn mắt nhìn phương xa, đừng nghĩ, đừng muốn cái loại cảm giác này, chỉ có đóng chặt hai mắt lại.
Chỉ là, ấm áp truyền đến, thân thể cô run lên, mu bàn tay nắm lan can, gân xanh đều nổi lên. Khó chịu hơi mở đầu môi, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn. Nhưng lại rất nhỏ.
Cô nhẫn nại, nhẫn nại để chính mình không phát ra bất kỳ thanh âm. Ánh mắt Hiên Viên Liệt lóe lên băng sương...
“Phản ứng không tệ...” Thanh âm anh lạnh lùng mang theo vài tia trêu chọc, bên tai cô nói qua.
Xấu hổ, để cho cô chôn đầu xuống, đôi môi nhếch. Chính mình giống như là bị điện lưu kích thích, nên làm cái gì? Trong đầu cũng biến thành khói trắng.
“Tiêu Tiêu, có muốn không?” Hiên Viên Liệt khẽ gọi.
Nghe được anh, chỉ có thể để cho cô càng thêm xấu hổ thôi, cô mãnh liệt lắc đầu.
“Thế nhưng là tôi cảm nhận được, cô rất cần nha. Tiêu Tiêu, nói dối thế nhưng là không tốt.” Anh tại bên tai cô nói nhỏ.