Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 41: Chương 41: Ngũ đại gia tộc (1)




Phải cứu Miêu Miêu, còn muốn lưu ở bên người Hiên Viên Liệt. Trời ạ... Lần thứ nhất cảm giác được tuyệt cảnh.

Ngẫm lại nay Lam đình ngạn cùng Hiên Viên Liệt. Leng keng, hiện lên một tia đầu mối, đúng, lúc ấy cô chỉ lo suy nghĩ chuyện gia tộc của mình, mà không để mắt đến gia tộc Hiên Viên Liệt.

Chẳng lẽ nói... Gia tộc Hiên Viên Liệt, cũng là một trong ngũ Đại Gia Tộc?! Ngũ Đại Gia Tộc, là đỉnh phong thế gia bên trên hắc đạo. Nhưng mà, ở giữa Ngũ Đại Gia Tộc này, quan hệ cũng không hữu nghị, ngoại trừ vấn đề giao tiếp bình thường, cơ bản không can thiệp lẫn nhau, chúng nó kiềm chế lẫn nhau lực lượng đối phương.

Nói thật, Tiêu Tiêu cũng không phải chưa từng hoài nghi, chủ mưu phía sau gia tộc bị diệt tộc khả năng cũng là một trong ngũ Đại Gia Tộc. Nhưng cũng chỉ là hoài nghi. Ngũ Đại Gia Tộc quá mức khiêm tốn thần bí, cô không cách nào tìm ra manh mối cái gì.

Thần linh...

Tám năm qua, người không có cho tôi bất luận ánh sáng gì, xin người, không cần phá hư hy vọng duy nhất tám năm qua đi.

Trong nhà tù dưới lòng đất, không phân ngày đêm, cô ngồi xổm ở trên mặt đất không biết qua bao lâu. Nhưng mà cô cảm thấy từng giây từng phút trôi qua phi thường chậm chạp... Cái gọi là một ngày bằng một năm.

“Cùm cụp” đột nhiên cửa mở ra rồi.

Tiêu Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, một đêm không ngủ, để con mắt của cô trở nên sưng đỏ. Bộ dáng cũng tiều tụy rất nhiều. Hiên Viên Liệt tiến đến một mình. Cửa bị đóng lần nữa rồi.

“Nhìn lên, cô một đêm ngủ không được ngon giấc. Nghĩ rõ chưa?” Anh ngồi xổm ở trước mặt Tiêu Tiêu.

“Rất rõ ràng.”

Anh nhếch miệng nở nụ cười.

Tiêu Tiêu nhìn lấy anh, chậm rãi nói: “ buổi tối hôm qua tôi nói, không có nửa câu giả dối. Còn thân phận của tôi, đây là tư ẩn của tôi, tôi không muốn nhắc đến. Miêu Miêu là con trai của tôi, mục đích lần này tôi tới chỉ là cứu nó mà thôi. Nếu như anh vẫn chưa tin tôi, anh có thể giám thị tôi, thậm chí tôi có thể lưu ở bên cạnh anh, cho đến khi anh tra rõ ràng chủ mưu phía sau những sát thủ này là ai, anh lại thả tôi tự do.” Cô nói, âm vang hữu lực.

Cái này chính là tối hôm qua cô lo lắng một đêm cho ra kết luận, đã có thể bỏ đi Hiên Viên Liệt lo nghĩ, lại có thể cứu Miêu Miêu ra, còn có thể lưu ở bên người Hiên Viên Liệt.

Anh giơ tay, câu cái cằm Tiêu Tiêu lên, mắt đen nhìn thẳng hai mắt cô: “cô cảm thấy, tôi sẽ trói buộc bom hẹn giờ này ở bên người tôi sao?”

“A, Hiên Viên Liệt là ai, thủ lĩnh đế Quốc Hắc Dạ, một người trong Ngũ Đại Gia Tộc. Coi như tôi là một quả bom, tôi dám nổ tung sao? Con trai tôi đều còn ở trên tay anh, anh còn muốn thế nào? Anh còn muốn bức tôi làm sao mới hài lòng? Tôi đã lui bước lớn nhất rồi. Chủ động để anh giám thị, cho nên, hẳn là anh rõ ràng, tôi không chơi chuyện gì ẩn ở bên trong. Mộ Tiêu Tiêu tôi, chẳng qua là chán ghét bị người hiểu lầm, càng không muốn cùng Đế Quốc Hắc Dạ, một trong Ngũ Đại Gia Tộc Hiên Viên gia, là địch!” Trong ánh mắt lộ ra sạch sẽ và chân thành.

Hai con người nhìn nhau, mắt anh đen láy giống như muốn nhìn thấu Tiêu Tiêu, trầm mặc hồi lâu: “Tốt, tôi tin tưởng, bất quá, cô dám cùng tôi ký khế ước không?”

Khế ước sao?

Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, kỳ thật, ở bên trong thế giới hắc đạo, còn có một tổ chức rất thần bí, tổ chức này gọi là khế ước tiêu chuẩn. Mọi người đều biết, ở bên trong thế giới hắc đạo, không có pháp chế, có thể tổ chức này cũng là một cái pháp chế. Nó từ thế giới các Đại Hắc Bang hình thành lực lượng trung kiên.

Bên trong hắc đạo, tuy anh lừa tôi gạt, nhưng cũng mười phần chú trọng thành tín, nếu như chủ động cùng người khác ký khế ước, nếu có trái với khế ước, người trong cuộc chỉ cần đem phần khế ước này công bố ra, đến lúc đó người bội ước, sẽ bị tổ chức này đuổi bắt, kết quả là, chết không toàn thây!

Cho nên, bên trong hắc đạo, người nào cũng sẽ không loạn cùng người ký khế ước.

“Tôi nguyện ý!” Tiêu Tiêu kiên định trả lời, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ, Hiên Viên Liệt vậy mà xuất ra

“Được.” Anh buông cằm của cô ra, mở xiềng xích trên tay chân cô ra.

Cô lắc lắc, vẫn bị khóa, cổ tay và cổ chân đã sắp tê, thân thể vịn tường đứng lên: “Đúng rồi, con trai tôi đâu? Tôi muốn gặp nó.” Nghĩ đến con trai đang bị nhốt nơi này, cô liền đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.