Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 137: Chương 137: Tất cả mọi người là người đáng thương 1




“Các lão, không có việc gì, tôi còn chiếu cố được.” Kỳ thật cũng không phải là cô khách khí với Các lão, mà chính là cô có thể gắng gượng qua.

“Tốt, ngày mai tôi trở lại thăm cô.”

Các lão lên xe đi rồi. Tiêu Tiêu ôm Miêu Miêu đến gần nhà nhỏ, từ trong khe cửa lấy ra chìa khoá dự bị mở cửa, vừa mở cửa ra, đột nhiên cô chú ý tới một người nằm bên tường?

Ôm Miêu Miêu đi vào thả ở trên ghế sofa trước. Trở ra, đi đến bên tường. Thật có một người nằm sao? Dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng y phục trên người xa lạ này có chút rách rưới. Do đội mũ nên thấy không rõ dung mạo của anh ta. Chẳng lẽ là kẻ lang thang sao?

Cúi đầu nhìn trên thân mình, cũng rách rưới như cũ. Tất cả mọi người là người đáng thương...

“Xì xì xì...” phía ngoài muỗi bay tới bay lui. Cô lướt tay qua, cùng là người thiên nhai luân lạc, ha ha, gặp được chính là duyên phận.

Nghĩ đến cô ngồi xổm người xuống, kéo kẻ lang thang vào bên trong phòng.

“Hô...” kẻ lang thang giống như còn đang ngủ, lôi vào còn không có phản ứng, dưới ánh đèn, cuối cùng cô thấy rõ ràng y phục trên người kẻ lang thang, lại rách rưới không chịu nổi, cũng giống như từ bên trong ổ sói bò ra tới.

A... Kẻ lang thang này có chút ý tứ, đội mũ làm gì? Cô ngồi xổm người xuống muốn xốc mũ kẻ lang thang lên.

“ưm... Mẹ... Mẹ. Bại hoại, bà nội giả là kẻ bại hoại.” Lúc này, từ trên ghế salon truyền đến tiếng Miêu Miêu nỉ non.

Không nói hai lời, cô cũng không có đi quản kẻ lang thang trên đất, trực tiếp chạy đi tới cạnh ghế sa lon: “Miêu Miêu, con thế nào rồi hả? Chỗ nào đau?”

Mà Miêu Miêu nhắm mắt lại như cũ, vừa rồi giống như chuyện hoang đường.

Tiêu Tiêu bất đắc dĩ thở ra một hơi, hay là ngày mai mang Miêu Miêu đến bệnh viện xem một chút đi. Ôm Miêu Miêu trở về phòng ngủ, cô đã mệt mỏi muốn chết rồi.

Ngày kế tiếp...

Tiêu Tiêu từ trong mơ màng mở hai mắt ra, ngày hôm qua vận động quá độ, để cho bây giờ toàn thân cô đau. Ánh nắng ấm áp chiếu vào gian phòng, hai tròng mắt của cô mới hoàn toàn mở ra.

“A!” Kêu lên một tiếng sợ hãi ngồi lên, bởi vì khi mở mắt, cô nhìn thấy một người đứng ở cạnh giường, cúi người nhìn cô chằm chằm.

Trong phòng, Tiêu Tiêu hoảng sợ nhìn người đàn ông bên giường. Một hồi cũng chưa có bình phục tâm tình lại.

“chào cô, tôi tên Ngân.” Người đàn ông mở miệng nói chuyện, một thân anh y phục rách rưới màu tím, trên đầu đội mũ, mang trên mặt một gọng kính bạc, còn có một ít râu ria.

Người này chính là kẻ lang thang ngày hôm qua cô nhặt về từ bên ngoài sao? Ban ngày dưới tình huống đến xem, trên thân anh tuyệt không nhếch nhác. Tuy nhiên y phục rách nát một chút.

“Là anh... Anh tên Ngân sao?”

“Đúng thế.” Ngân câu lên mỉm cười, thêm nữa khóe miệng đầy râu ria đặc biệt có vị đàn ông, bất quá cũng là y phục trên người phá điểm.

“hôm qua anh ngủ thiếp ở trước cửa nhà tôi, cho nên tôi liền kéo anh vào. Anh đã tỉnh, muốn đi thì đi đi.” Tiêu Tiêu đứng lên. Vết thương trên người để cho cô có chút đau.

Ngân không nói gì, chỉ là cũng đứng thẳng thân thể: “cô thu lưu tôi không sợ tôi là người xấu sao?”

“Không sao, nhà tôi không có cái gì đáng tiền, mà lại, tôi cũng không phải một người tốt.” Cô nhàn nhạt nói qua, thu lưu một kẻ lang thang, có lẽ bình thường cô chỉ cho một chút vật chất bên ngoài, mà sẽ không kéo người về nhà mình, chỉ là mấy ngày nay cô thật trải quanh ân tình ấm lạnh. Cô độc thống khổ, bị ném trong thống khổ. Cho nên nhìn thấy người này nằm ở cửa, cũng là một thân rách rưới mới có hành động như vậy.

“cô không phải người tốt sao? Người xấu sẽ không kéo bậy người về nhà mình. Cô đã cứu tôi, nếu không phải vậy tôi đã bị những con muỗi đốt chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.