“Tranh tài! Bắt đầu!”
Thiên Hương quát một tiếng chói tai, toàn bộ bầu không khí chung quanh hội trường tranh tài đều dâng lên một cỗ khẩn trương nghiêm túc.
Lần này cũng không có như trước đây, vừa lên cũng là liều chết quyết chiến, hai người đứng đối diện nhau, thậm chí đã giảm bớt đi lễ phép cúi đầu ngay từ đầu.
Hai người nhìn nhau.
Tiêu Tiêu khe khẽ lắc đầu: “Địch Nặc, thật như vậy sao?”
“Không muốn nói nhảm nữa rồi.” đầu Địch Nặc xoay về một bên, không muốn lại đi nhìn khuôn mặt của cô, tâm bực bội bất an sẽ bị quấy động. Muốn khôi phục bình tĩnh như cũ, giải quyết hết nguồn gốc bực bội ở chỗ này, Tiêu Tiêu, là cô! Tôi muốn giết cô.
Chỉ gặp Địch Nặc nâng tay phải lên, trên tay phải anh có một cái vòng sắt rất lớn màu bạc, không chú ý xem sẽ tưởng rằng là một cái vòng tay.
Anh đè lại vòng sắt màu bạc.
Một giây sau vòng sắt màu bạc bắt đầu chuyển động, sau đó từ trong vòng sắt chậm rãi duỗi ra miếng sắt mỏng màu bạc, miếng sắt này nhìn ra là chất liệu đặc thù, tuy mỏng nhưng mà bén nhọn mười phần.
Rất nhanh, miếng sắt lan tràn đến bên trên đầu ngón tay của anh, năm ngón tay bị bao bọc miếng sắt bén nhọn, như là móng vuốt.
“Nặc Nhi vậy mà dùng cái kia!” mắt Giang Tiểu Băng sắc bén nhìn thấy tay phải Địch Nặc, liền đứng lên một chút.
“Cái kia là cái gì?”
“vũ khí của Nặc Nhi, nhọn sắt bén, là một loại hình vũ khí co duỗi được, bình thường giấu ở bên trong vòng tay, cơ quan thúc giục sẽ vươn ra từ trong vòng tay, tuy cực mỏng, nhưng mà mười phần bén nhọn, Nặc nhi cơ hồ có thể dùng cái kia lấy tim người.” Giang Tiểu Băng khẩn trương, nếu như chỉ là tùy tiện đánh, Nặc Nhi không nên xuất ra vũ khí nguy hiểm như vậy. Nặc Nhi... Chẳng lẽ cô nghiêm túc sao?
“Loại năng lực này thật đúng là mạnh hỗn đản!” Lam Đình Ngạn không khỏi run rẩy, may mắn không trêu chọc Địch Nặc này, nếu không phải vậy trái tim nhỏ của anh cũng không bảo đảm.
“Cho nên tôi mới phát giác được đại sự không ổn, Nặc Nhi xuất ra loại vũ khí kia, là thật sự muốn cùng Tiêu Tiêu đối chiến.”
“Còn đánh thật sao?”
Hai người đều rơi vào trầm mặc, chỉ có nhìn trừng trừng cuộc tranh tài, Giang Tiểu Băng giải thích như vậy, để cho người ta càng ngày càng khẩn trương rồi.
Trên lôi đài, các đốt ngón tay phải Địch Nặc giật giật, móng nhọn cũng đi theo phát ra tiếng vang bốp bốp bốp.
Tiêu Tiêu lui về sau một bước, cô cảm thấy địch ý trên người Địch Nặc, anh thật là chăm chú... Đang lúc cô không biết làm sao, một bóng đỏ bay tới tốc độ như gió lao tới cô.
Là Địch Nặc!
ở thời điểm ngàn cân nguy kịch, cô bỗng nhiên lăn mình sang bên cạnh một cái, mới tránh thoát Địch Nặc dốc sức tập kích. Một khắc đứng lên từ trên mặt đất này, cô rút trường đao từ phía sau ra.
Đồng thời, Địch Nặc cơ hồ đã tránh qua, tốc độ anh như gió, động tác nhanh như xẹt điện, bên trong mắt tràn ngập nồng đậm sát ý.
Không tránh, thật sẽ bị giết chết. Đây là ý thức dâng lên trong lòng Tiêu Tiêu, dáng vẻ Địch Nặc không phải đang đùa giỡn, trường đao ra khỏi vỏ, lúc Địch Nặc tập kích tới lần thứ hai, cô dùng đao ngăn ở trước người của mình,
Móng vuốt của Địch Nặc trực tiếp bắt lấy đao của cô.
“Cùm cụp... Cùm cụp...” là tiếng sắt bể nát.
Sau đó chỉ thấy trường đao trong tay cô vậy mà gãy mất rồi! Địch Nặc buông tay ra, ở trong lòng bàn tay anh được móng vuốt bao quanh, nằm trong đó là mảnh đao nhỏ.
Nắm trong tay tàn đao, trên thân đao có khắc Tiểu Phi Long cũng bị cắt bỏ một nửa.
Đồng tử phóng đại, đao này cũng là chất liệu đặc thù, vậy mà không chịu nổi một kích như thế? Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Địch Nặc, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, móng vuốt như là Lão Ưng bỗng nhiên hướng cái hông của cô một trảo.
“Xoẹt...”