Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 167: Chương 167: Tôi vậy mà Thua rồi ! 1




Bóng đêm yên tĩnh.

Tiêu Tiêu thẳng đến đi đến ra nhà của anh mới thở dài một hơi, vuốt ve ngực. Cuối cùng là thoát đi nơi nguy hiểm này rồi.

Trên ban công lầu hai, Hiên Viên Liệt nghiêng dựa vào, một tay anh đặt ở bên trên tay vịn, con ngươi tĩnh mịch nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi xa. Thật sâu thở ra một hơi, Mộ Dung Tiêu Tiêu, hậu nhân nhà Mộ Dung, người phụ nữ này còn có những bí mật gì khác? Anh đan tay nắm chặt ngắm lan can, Mộ Miêu Miêu lại là cong trai cô và người nào?! Anh nghĩ đến vấn đề này, trong đầu không khỏi léo lên dấu rang bên trên xương quai xanh. Tay nhất thời tăng them lực, gân xanh trên tay nhô lên, chỉ bất quá, mặt của anh, vẫn là không có bất kỳ biểu lộ.

Buổi tối, Tiêu Tiêu mới về đến nhà.

“Mẹ!” Nhìn thấy Tiêu Tiêu trở về, Miêu Miêu ngạc nhiên từ trên ghế salon đứng lên.

“Đã trễ thế như vậy còn chưa ngủ?”

“Con cùng ông Các lão chơi trò chơi.” Mộ Miêu Miêu chỉ máy tính.

Tiêu Tiêu nhìn qua, là một trò chơi đấu súng, con trai cô thật đúng là kế thừa huyết thống cô, vừa nhìn về phía ghế sô pha, thấy Các lão cúi đầu tay bưng lấy đầu.

“Các lão, ông làm sao rồi hả?” Đi đến bên người Các lão, cúi đầu nhìn lấy ông.

Các lão chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Tiểu Phi Long...” Ôm lấy Tiêu Tiêu, gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Tôi vậy mà thua rồi! Tôi thế nhưng là phân hội trưởng trung tâm thuê sát thủ Trung Quốc chúng ta, vậy mà bại bởi một đứa trẻ năm tuổi, ô ô... Cô nói tấm mặt mo này về sau để đâu.”

Các lão nước mũi một khóc lóc kể lể. Tiêu Tiêu cũng chỉ có bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Các lão: “Các lão, đây chỉ là trò chơi.”

Buông Mộ Tiêu Tiêu ra, Các lão từ trong ngực kéo ra một cái khăn tay, xoa xoa nước mắt trên mặt: “Ai, quá mất mặt rồi.”

Tiêu Tiêu trừng mắt con trai mình, ánh mắt có ý tứ là trách cứ con trai cũng không biết để cho ông Các lão. Sau đó ánh mắt lại liếc máy tính, cô nhớ kỹ cái trò chơi này cũng không phải là đơn thuần dựa vào súng đánh, càng nhiều chiến thuật. Các lão cũng không phải một người bình thường, có thể thống trị trung tâm sát thủ thực lực của ông cũng không phải, nhưng bây giờ vậy mà bại bởi Miêu Miêu, coi như đây chỉ là trò chơi, cũng thật khiến người khó hiểu. Cũng khó trách các lão nghĩ không thông như thế!

Bị mẹ trách mắng, Miêu Miêu bĩu môi, mu bàn tay sau lưng, đầu chôn đến sít sao.

“Tốt, Tiểu Phi Long, cô trở về, tôi đi về trước.”

“Các lão... Khả năng ngày mai còn muốn giao Miêu Miêu cho ông.” Tiêu Tiêu nói ra.

Các lão còn chưa mở lời, Miêu Miêu nâng cái đầu nhỏ lên trước hỏi: “Mẹ, ngày mai mẹ lại muốn đi đâu sao?”

Sờ tóc của con trai: “Ngày mai mẹ muốn cùng người đi Hàn Quốc làm một ít chuyện. Miêu Miêu, con đi tắm trước, một hồi nên ngủ rồi.”

Miêu Miêu gật đầu, cũng không có hỏi nhiều, hướng phòng tắm đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.