“Ông Các lão, Chú Ngân làm đồ ăn vừa vặn ăn rất ngon rồi.” hai tay Miêu Miêu đập cùng một chỗ, hai mắt phát sáng nhìn Ngân: “Chú Ngân, đêm nay chú sẽ làm món ngon cho cháu nha.”
Ngân gật đầu.
“Tốt, Miêu Miêu, vừa trở về liền ầm ĩ ăn ăn ăn. Để Ngân nghỉ ngơi một hồi, con đi với mẹ trước, mẹ giúp con rịt thuốc khuôn mặt.”
Từ trong ngực Các lão nhảy ra ngoài, đi theo Tiêu Tiêu vào phòng.
Trong phòng khách, chỉ còn lại có Các lão và Ngân.
“cậu tên là Ngân đúng không? Cậu đã là đầu bếp của Tiêu Tiêu, vậy về sau khẳng định chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Cậu gọi tôi Các lão là được.” Vì để bầu không khí không phải xấu hổ, Các lão bắt đầu tự giới thiệu mình.
Ngân gật đầu.
Khi anh gật đầu, Các lão cũng tò mò theo dõi mũ anh, mũ này chụp đến cũng thật chặt, không biết người này nhìn như kẻ lang thang đến tột cùng dáng dấp ra sao? A...... Đúng rồi? Làm sao Tiêu Tiêu có thể để người xa lạ vào ở đây?
“cậu vào nhà cũng không tháo cái nón xuống sao?” Các lão vẫn không nhịn được hỏi.
Ngân nâng con ngươi lên, nhìn ông: “Làm sao rồi hả?”
“Không, chỉ là hiếu kỳ. Tiêu Tiêu đã tán thành cậu, khẳng định cậu cũng không phải người khả nghi, chỉ là, chẳng lẽ buổi tối cậu ngủ cũng đội mũ sao?”
Ngân trầm mặc rồi.
Ánh mắt Các lão hiện lên một tia giảo hoạt, ai nha, ông rất tin tưởng ánh mắt Tiêu Tiêu sẽ không sai, tuy nhiên dựa vào thực lực Tiểu Phi Long coi như đầu bếp này có chuyện giấu ở bên trong cũng có thể đối phó rồi. Bất quá, làm sao ông nhìn Ngân từ xa đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào? Là ông đa nghi sao?
“Tiểu tử, đến đây, cậu gỡ mũ cùng kính mắt xuống, để cho tôi xem thật kỹ một chút, tuổi tác tôi cao, con mắt cũng không rõ, cậu che thế này tôi thấy không rõ bộ dáng cậu lắm.” Các lão vẫy tay với anh, làm ra bộ dáng người già hoa mắt.
Ngân đến gần ông: “Các lão đã hiếu kỳ như vậy, nhìn xem thì có làm sao?” Nói xong, anh giơ tay lên lấy mũ xuống, một đầu tóc màu vàng, tóc của anh hơi dài sắp đến cổ, bên trái một bên mái tóc ở đằng sau tai trái anh. Ngân gỡ gọng kính xuống, một đôi đồng tử màu xám mang theo vài tia tà tính, giờ này khắc này, xem như người trước mắt này trên cằm đầy râu ria vẫn là tuyệt phối. Chỗ nào giống như là kẻ lang thang, đây quả thực là vương tử bị lạc đường.
“cậu...” Các lão mở to hai mắt.
Ngân mỉm cười, nhếch miệng lên nụ cười hồ mị mê hoặc mọi người. Anh không nhanh không chậm mang lại gọng kính, lại cầm lấy mũ khẽ chụp lên mái tóc màu vàng óng, đội trở về trên đầu.
Các lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ông chần chờ một hồi, một hồi lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Ngân một chút, lập tức dùng tay phải thả phía dưới vai trái, cúi người xuống: “Sẽ... Hội trưởng?! Các lão phân hội trưởng trung tâm thuê sát thủ Trung Quốc, tham kiến đại nhân.”
Trung tâm thuê sát thủ. ở các thành phố lớn trên thế giới đều có phân hội này. Đã có phân hội, sẽ có tổng hội. Phân hội trưởng tương đương với vị trí trưởng lão, mà người được phân hội trưởng gọi là đại nhân, tự nhiên là tổng hội hội trưởng! Hội trưởng thần bí này cũng chỉ có bộ phận phân hội trưởng thấy qua mặt thật của anh, mà Các lão chính là một người trong số đó.
Cong thân thể, trên đầu Các lão đã nhỏ giọt mồ hôi, ông và hội trưởng chỉ có gặp mặt vài lần, nhưng mà dung mạo thực sự của hội trưởng để cho người ta gặp qua khó quên, đặc biệt là một đôi đồng tử màu xám... A, trời ạ! Vì sao bây giờ Hội trưởng lại xuất hiện ở nơi này? Lại lên làm đầu bếp của Tiêu Tiêu?
Ngân chỉnh lý mũ, đẩy mắt kính: “Tôi nghĩ ông nên biết phải làm sao, nếu như ông lộ ra nửa câu thân phận của tôi...” đồng tử dưới kính mắt lóe lên, phát ra vài tia lệ khí.