Mấy ngày sau đó, Vô Ưu đối với việc sắp xếp lại tài liệu theo thứ tự đã rất quen rồi. Không tới một tiếng đồng hồ, cô đã sắp xếp xong mớ tài liệu mà Phương Đông Dạ đã làm lộn tung hết lên. Đánh dấu lại. Lại kiểm tra lại số trang một lần nữa. Cứ theo cái đà này, ước chừng, chỉ cần tới hơn nửa đêm, là cô có thể sắp xếp xong bản in tiếng Nga bộ truyện “Hồng Lâu Mộng” mất.
"Tổng giám đốc, tôi đã sắp xếp xong hết rồi."
Vô Ưu vẻ mặt tươi cười, đem tài liệu đã sắp xếp gọn gàng sang cho Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy giọng cô, liền vội vàng đóng tài liệu đang xem lại. Hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi bất thường.
Cái đó rất quan trọng đi?
Vô Ưu suy đoán quả quyết, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Phương Đông Dạ khẩn trương như vậy.
Phương Đông Dạ cũng ý thức được hành động của mình khả nghi đến mức nào, nhìn Vô Ưu cười cười xấu hổ. Khi xác định cô không vì vậy mà mất hứng, mới nói:
"Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao? Cô làm việc thực sự nỗ lực nha."
Vô Ưu nghe được lời khích lệ của Phương Đông Dạ, trên mặt lộ ra nụ cười đầy tự tin. Cô lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng có ai tán dương cô như vậy, cho nên, cô thật sự rất vui vẻ.
Nhìn nụ cười tự tin trên mặt Vô Ưu, Phương Đông Dạ biết, bây giờ có thể chính thức giao việc cho cô rồi. Nghĩ vậy, anh đưa một phần văn kiện cho Vô Ưu:
"Vô Ưu, cô đánh máy lại phần hợp đồng này giúp tôi, những chỗ này phải sửa đổi địa chỉ, sửa lại chính xác nha."
"Tôi đánh máy sao?"
Vô Ưu vừa mới tràn đầy tự tin, thoáng cái đã chột dạ luôn rồi. Cô đánh máy như rùa bò, nếu để cô làm, nói không chừng sẽ làm chậm trễ việc mất. Phương Đông Dạ hiểu rõ suy nghĩ trong mắt Vô Ưu, anh cười nói:
"Sau khi đánh máy xong, in làm hai bản, giao cho tôi trước buổi họp xế chiều ngày mai."
Đây là phần hợp đồng được thảo ra để thương thảo với tập đoàn “Tử thần”. Phương Đông Dạ đã sửa đổi một ít điều khoản cụ thể trong đó, cũng tăng thêm một vài nội dung. Buổi họp ngày mai, muốn đem bản hợp đồng mới cho đối phương xem. Nếu như đàm phán thành công, bản hợp đồng có giá trị 10 tỷ này sẽ được thực thi. Cho nên mới nói, đây là một phần công việc chính thức.
"Được. Tôi nhất định sẽ hoàn thành."
Vô Ưu vừa nghe nói xế chiều ngày mai mới phải đưa, cũng không sợ sẽ làm trễ nải công việc nữa. Bây giờ mới là 10h30 sáng, đến xế chiều ngày mai vẫn còn hơn một ngày nữa. Đánh máy bản hợp đồng 12 trang này, cũng không có vấn đề gì.
Vô Ưu lần đầu tiên nhận được công việc mới, bắt đầu đánh máy từng chữ, từng chữ một. Bộ dáng hết sức chăm chú, giống như trong thế giới của cô lúc này, trừ bản hợp đồng ra, các thứ khác đều không tồn tại.
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng Vô Ưu như vậy, ánh mắt hiện lên đầy sự thương tiếc. Nếu như cô có thể dũng cảm đối diện quá khứ, không hề bác bỏ chuyện hôn nhân, trong lòng “không lo” giống như cái tên “Vô Ưu” của cô, thì thật tốt biết mấy. Nghĩ vậy, anh lại mở văn kiện vừa khép lại ra, nhìn báo cáo điều tra thám tử tư đưa cho.
--------------
Nhạc Thiên Hàng. 53 tuổi.
Thông tin cá nhân: Trong trường Đại học, là sinh viên giỏi toàn diện. Năm 18 tuổi, với thành tích tốt nghiệp xuất sắc, đã vào làm việc tại tập đoàn “Tử thần” với vị trí thiết kế đồ họa. Năm 24 tuổi, kết hôn với bạn gái thời đại học Mộng Điền. Sau khi kết hôn chưa đầy một năm, sinh được một người con gái, đặt tên là Nhạc Vô Ưu.
Năm 30 tuổi ly hôn, con gái đi theo vợ cũ. Cùng ngày ly hôn, Nhạc Thiên Hàng đăng ký kết hôn với Hạ Mỹ Hà - con gái duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn “Tử Thần” Hạ Nghiễm. Sau đó, lại sinh hạ được một người con gái, hiện đang du học tại Canada.
Ba năm trước đây, Hạ Nghiễm rút lui, Nhạc Thiên Hàng chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn ‘Tử Thần’.
Trong thời gian nhậm chức…
--------------
Phương Đông Dạ nhìn những thành tích huy hoàng ông ta đã đạt được từ lúc nhậm chức, khuôn mặt lộ ra nụ cười khinh thường. Một người vì danh lợi mà vứt bỏ vợ mình. Nếu là trước kia, bất kể người đó có thành tích huy hoàng cỡ nào, anh cũng tuyệt đối không bao giờ giao thiệp. Nhưng, lần này không giống như thế, đơn giản, bởi ông ta là người làm tổn thương Vô Ưu sâu sắc nhất, đồng thời cũng là người ảnh hưởng lớn nhất.
Tháo chuông phải tìm người buộc.
Nếu muốn tháo gỡ vướng mắc trong lòng Vô Ưu, thì việc đầu tiên phải làm chính là, để Vô Ưu dũng cảm đối mặt.
...
"Đừng uống nữa. Anh định buông thả như thế này đến khi nào hả??"
Bộp!
Choang!
Theo tiếng gào thét của Tề Rạng Đông, chai rượu trong tay Hoắc Lãng bị hất rơi xuống đất vỡ tan tành, phát ra âm thanh chói tai. Hai mắt Hoắc Lãng mông lung vì say, không quát tháo, cũng không kêu gào, chỉ từ từ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tức giận của Tề Rạng Đông, cười nói:
"Rạng Đông, là anh hả? Giúp tôi lấy rượu lại đây."
Tề Rạng Đông nhìn người trước mặt, quần áo nhăn nhúm, xốc xếch. Khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Lãng cũng bắt đầu xuất hiện ria mép, hai tròng mắt vì rượu mà đỏ ngầu, lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng cao.
Bộ dáng anh bây giờ trông thật chật vật, lôi thôi. Nhớ đến con người lịch lãm, phong độ một tháng trước, hắn thật hận không thể bóp chết Vô Ưu – người đã làm tổn thương Hoắc Lãng. Hoắc Lãng đối với cô là một mảnh tình si, trên thế giới chẳng lẽ còn có người nào đối với cô tốt hơn Hoắc Lãng sao? Dốc sạch lòng, nhưng đổi lại, lại nhận được sự hờ hững, vô tình? Hắn thật sự muốn nhìn xem, Nhạc Vô Ưu bề ngoài đơn thuần kia, rốt cuộc ẩn giấu trong đó trái tim làm bằng gì, mà có thể độc ác đến như vậy?
Tề Rạng Đông nhất thời không chú ý, Hoắc Lãng lảo đảo đứng lên. Vì uống quá nhiều, anh không kiểm soát được bản thân, cho nên ngã trúng vào bàn trà.
"Đừng cử động! Anh định làm gì hả??"
Cũng may Tề Rạng Đông đã kịp thời đỡ được, nếu không, chắc chắn Hoắc Lãng đã bị vỡ đầu chảy máu rồi. Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông đang đỡ mình, vừa cười vừa nói:
"Ha ha, Rạng Đông, cám ơn anh."
Sau đó khó nhọc giơ tay lên, chỉ về phía tủ lạnh lờ mờ trước mặt nói:
"Anh giúp tôi lấy rượu lại đây được không?"
Uỵch!
Tề Rạng Đông thô bạo ném Hoắc Lãng đang cười ngô nghê lên ghế salon, sau đó đi qua, đưa tay nắm chặt ngực áo anh, vừa lay người, vừa tức giận quát:
"Cười. Vì sao phải cười? Muốn khóc thì khóc. Trong lòng đau khổ thì khóc, sao phải cười?"
Hắn thật sự giận tức điên lên rồi, không hiểu, sao lúc này anh có thể cười. Chẳng lẽ anh không biết, nhìn anh cười lúc này, so với khóc, làm người ta càng khó chịu hơn sao?
Hoắc Lãng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Tề Rạng Đông, lại cười.
"Tại sao tôi phải khóc hả. Ha ha." Vừa nói, vừa nhìn Tề Rạng Đông, ánh mắt khẩn cầu:
Tay Tề Rạng Đông nắm cổ áo Hoắc Lãng, càng lúc càng mạnh, mặt Hoắc Lãng theo đó, cũng càng lúc càng tới gần. Ngay lúc hai gương gần mặt chạm vào nhau, Tề Tề Rạng Đông liền đẩy mạnh Hoắc Lãng ra, làm anh lại ngã vào ghế salon lần nữa.
"Anh muốn uống rượu chứ gì? Được. Tôi cho anh uống."
Ánh mắt Tề Rạng Đông phát ra cái nhìn của dã thú, sau đó bước nhanh tới tủ lạnh phía trước, sau khi mở ra, phát hiện bên trong đã trống trơn, liền xoay người đi về phía hầm rượu, lấy xuống bốn bình rượu Hoắc Lãng đã cất kỹ ở trên, đặt tất cả lên bàn trà trước mặt Hoắc Lãng, sau đó mở ra một bình đưa tới trước mặt Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng cười dịu dàng, đưa tay ra lấy.
Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng sống chết không biết sai, lại dám đưa tay ra lấy rượu. Lạnh lùng nói:
"Uống đi, chỉ cần uống một ngụm. Tôi lập tức đưa Nhạc Vô Ưu tới đây."
Nhạc Vô Ưu!
Cái tên Vô Ưu giống như lá bùa định thần vậy, rượu đã được đưa đến miệng Hoắc Lãng, vì cái tên này liền dừng lại. Khuôn mặt mạnh mẽ, giả vờ tươi cười, thoáng cái đã biến mất như không còn gì. Ánh mắt đau đớn nhìn Tề Rạng Đông, giống như tố cáo hắn tàn nhẫn vậy.
Lại đâm thêm vào vết thương của Hoắc Lãng, Tề Rạng Đông cũng thật sự không nhẫn tâm. Nhưng, hắn không biết hậu quả sau này sẽ như thế nào? Hoắc Lãng càng ngày càng chán chường, lúc nào cũng gắn trên mặt mình nụ cười dịu dàng. Mỗi ngày đều nhìn thấy anh dùng rượu làm tê dại bản thân, miễng cưỡng cười vui vẻ. Hắn thà xé toạc vết thương đó ra còn hơn. Đối với Hoắc Lãng bây giờ mà nói, khóc lớn, làm loạn lên, còn tốt hơn là cười.
"Ha ha. Nhạc Vô Ưu. Vô Ưu, Tiểu Ưu. Anh đưa cô ấy tới làm gì hả? Cô ấy phải chăm sóc con nhỏ, không có thời gian để ý tới người ngoài như tôi đâu."
Im lặng một hồi lâu, Hoắc Lãng mới gỡ bỏ vẻ đau xót trên mặt, lại cười nói. Sau khi nói xong, giống như muốn quyết tâm đè nén đau thương lại, há to miệng uống hai ngụm rượu.
Con nhỏ? Con nhỏ nào? Chẳng lẽ Vô Ưu có con nhỏ?
Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng trầm mặc, há to miệng uống rượu, trên mặt mang theo nụ cười nhưng hai mắt chớp ngấn lệ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Vô Ưu nói chưa kết hôn, không giống như nói dối. Vậy sao lại có con nhỏ? Là ngay từ đầu cô ta đã nói dối, hay là bên trong có hiểu lầm gì? Tề Rạng Đông nhìn Hoắc Lãng đang đau lòng dùng rượu để nhấn chìm chính thật lâu.
Hắn ta cau mày, trầm tư một lúc lâu. Cuối cùng, quyết tâm đưa tay về phía Hoắc Lãng, sờ xoạng khắp người anh.
"Ha ha, Rạng Đông, anh làm gì vậy. Thật nhột nha."
Hoắc Lãng cười, hai mắt vì say rượu mơ màng. Tiếng cười lọt vài tai Tề Rạng Đông, khiến hắn một trận tê dại.
Chết tiệt!
Tề Rạng Đông sau khi mắng chính mình, ngừng tay lại, nhìn Hoắc Lãng hỏi:
"Đưa điện thoại di động của anh đây?"
Hoắc Lãng nhìn Tề Rạng Đông, hai mắt chớp chớp, nghiêm túc suy nghĩ như đây là vấn đề rất khó. Hình ảnh này lọt vào mắt Tề Rạng Đông, lại như khêu gợi lộ liễu.
Rắc….rắc….rắc…..
Tề Rạng Đông dùng sức nắm chặt bàn tay, muốn dùng phương thức này để cho chính mình tỉnh táo lại. Sau khi áp chế được dục vọng, hắn nhanh chóng đứng lên, xoay người đi về phía phòng ngủ của Hoắc Lãng, tìm điện thoại di động của anh.
Vô Ưu đang ra sức đánh máy thì điện thoại di động đột ngột vang lên. Cô nhìn vào màn hình, hiện: Học trưởng Hoắc Lãng. Ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn về phía Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhìn cô cười dễ dãi nói:
"Nhận đi, không sao đâu."
"Alo, chào học trưởng Hoắc Lãng."
Vô Ưu vừa mở miệng xong, sắc mặt Phương Đông Dạ đã lập tức thay đổi. Mà câu nói tiếp theo của cô, càng làm cho anh tức giận hơn.
Vô Ưu nói:
"Đúng vậy, tôi có con trai rồi."
Sau đó còn thêm một câu:
"Tôi không có nói dối. Tôi thực sự chưa kết hôn."
Sau khi nói xong hai câu, liền cúp điện thoại, vẻ mặt vô tội, không hiểu tại sao Tề Rạng Đông lại quái lạ như vậy. Nhưng, rất nhanh, liền đem chuyện này quẳng sang một bên, lại bắt đầu ra sức làm việc. Cô hoàn toàn không biết, chỉ vì hai câu nói này, lại ảnh hưởng đến người khác như thế nào.