Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 127: Chương 127: Phản kích đến cùng (2)




Edit: Quynhgiao240

Vô Ưu cùng chị Như tay trong tay, ngọt ngào đi đến trước mặt của Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi.

"Này, hẹn chúng tôi ra đây, sao đến giờ mới tới? Đã đợi rất lâu rồi đấy? Đúng không Dạ

Đông Cung Phi chưa biết kế hoạch của bọn họ đã bị lộ tấy, còn đứng đó giả bộ cơ đấy. Anh ta giống như sinh vật không xương, đem cả người dựa vào Phương Đông Dạ. Diễn có chút khoa trương nha!

Vô Ưu"Ngượng ngùng" nhìn Phương Đông Dạ nói: "Thật xin lỗi, thấy hai người còn lâu mới tới, nên Như đưa tôi đến salon của bạn cô ấy." Nói xong liền quay một vòng, nói: "Thế nào? Có đẹp không?" Không quên nở nụ cười rực rỡ.

Phương Đông Dạ gật đầu một cái, nói: "Rất hợp với em!"

"A!"

Phương Đông Dạ vừa mới dứt lời, Vô Ưu liền kêu lên sợ hãi, mặt lập tức liền đỏ như trái cà chua. Phương Đông Dạ đẩy Đông Cung Phi ra, hốt hoảng lại gần hỏi "Sao thế?" Động tác anh đẩy Đông Cung Phi, không chậm trễ chút nào, tương đối dứt khoát! Đông Cung Phi thầm kêu một tiếng "Không tốt" .

Đông Cung Phi biết Như thông minh, sợ bị nhìn ra sơ hở, cho nên len lén ngẩng đầu nhìn về phía Như. Chị Như giống như là không có phát hiện điều gì. Chỉ cùng Phương Đông Dạ quan tâm nhìn Vô Ưu. Khiến cho Đông Cung Phi thở phào nhẹ nhõm.

"Vô Ưu, sao thế?"

Như ngoài ý muốn nhìn Vô Ưu, trong kế hoạch của bọn họ không có đoạn này a! Vô Ưu ngoắc tay phía Như, Như liền áp sát tai lại, Vô Ưu mới lên tiếng: " Khóa áo lót của em bị mở ra rồi!"

Ách?

Chị Như ngây ngốc một hồi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng, rất nhanh Như liền lấy lại bình tĩnh, lập tức vươn tay ôm lấy cánh tay Vô Ưu, dùng cách này giữ lại nội y.

"Chúng tôi vào toilet một chút!"

Như nói xong, ôm Vô Ưu đi tới toilet. Vừa đi, vừa quan sát Vô Ưu, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp. Chợt ánh mắt sáng lên, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Vô Ưu, trang phục trên người có phải Tiểu Nhã đưa?"

Tiểu Nhã?

Vô Ưu nghe thấy cái tên này, tỏ ra vô tội nhìn Như nói: "Tiểu Nhã là ai ? Tôi không biết!" Như hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Chính là bà chủ của Thiên Đường Mộng ảo!" Nói xong nhìn Vô Ưu, thấy Vô Ưu vẫn không rõ, tiếp tục nói: "Là vợ của Tuấn! Cô gái ngọt ngào đó."

Như nói đến đây, Vô Ưu mới bừng tỉnh hiểu ra: "A, em biết rồi, chính là cái cô nữ sinh kia đúng không? Thì ra tên cô nàng là tiểu Nhã."

"Trang phục là cô ấy chuẩn bị?"

Chị Như tiếp tục nhìn Vô Ưu hỏi, Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó nói: "Đúng vậy a. Làm sao chị biết?" Như cười khổ, nói: "Chị biết cũng không chỉ có bấy nhiêu đây thôi đâu." Vừa đỡ Vô Ưu vào toilet, vừa nói: "Xem ra kế hoạch của chúng ta phải thay đổi!" Vừa dứt lời, Vô Ưu liền tỏ ra kháng nghị nói: "Tại sao?"

"Bởi vì trang phục của em!"

Chị Như vừa nói xong, đẩy cửa phòng thay quần áo ra .Xác định bên trong không có ai, Vô Ưu đưa tay chuẩn bị cài áo lót, Chị Như giống như biết trước nói: "Chớ phí sức, cài không được đâu!"

Cài không được?

Tại sao à?

Vô Ưu không tin tiếp tục cố gắng, nhưng làm tới làm lui thật sự là không cài được. Lại không thấy được dây áo sau lưng, cho nên chỉ có thể cầu cứu Như: "Chị Như, chị giúp em đi." Như không thích hợp lắc đầu, dưới ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, nói: "Đứt rồi, có cố hết sức cũng không làm được gì đâu!"

Ách?

"Làm sao chị biết?"

Vô Ưu không tin nhìn Như, cô không có thấy lưng mình làm sao biết a. Như cười nhạt nói: "Chị đã nói, chị biết cũng không chỉ có bấy nhiêu!" Vô Ưu tỏ ra hứng thú hỏi "Vậy chị còn biết gì nữa?"

Lúc này Như không có tâm trạng nói chuyện trời đất với Vô Ưu, bèn nói: "Chị còn biết, nếu như bây giờ còn không đi, sẽ hỏng chuyện ." Như nói xong, nhìn Vô Ưu cười lớn. Vô Ưu bị Như cười đến choáng váng, không nhịn được nói: "Chị đừng cười, làm em nổi da gà rồi này! Chúng ta hiện tại là chiến hữu! Có gì thì cứ nói ra! Không nên đối đãi với chiến hữu như thế !"

. . . . . .

Như nhìn Vô Ưu, rốt cuộc mở lòng từ bi ngoắc ngoắc tay về phía cô, thì thầm bên tai cô mấy câu. Vô Ưu nghe xong lập tức choáng váng ! Đứng yên, động cũng không dám động! Giống như là buộc bom vào người!

Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . .

Như thấy vẻ mặt của Vô Ưu vì kính hách mà khoa trương như vậy, không nhịn được cười lớn. Vô Ưu hiện tại khóc không ra nước mắt, nhìn Như khiếp đản nói "Chị Như, không phải là đang trêu chọc em chứ? Bộ quần áo này thoạt nhìn rất bình thường a! Thật, thật sự như chị nói kinh khủng như vậy sao?"

Ừ!

Đối mặt với hoài nghi của Vô Ưu, Như khẳng định gật đầu một cái.

"A! Tôi phải làm sao đây hở trời?"

Vô Ưu bây giờ một chút biện pháp cũng không có, Như không hổ là mỹ nữ có chỉ số IQ cao, Cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói: "E rằng. Kế hoạch của chũng ta phải thay đổi. Như vậy, trước hết chúng ta hãy thực hiện kế hoạch thứ hai, về kế hoach thứ nhất, ngày mai hãy áp dụng." Vô Ưu nghe đến lời này, cười khổ nói: "Bộ dạng này của em, động cũng không dám động, còn có thể làm cái gì a!"

Như không tán thành cách nói của Vô Ưu, cô lắc đầu một cái, cười giảo hoạt nói: "Bộ dạng này, áp dụng cách thứ hai, là qua thích hợp ấy chứ, em thấy thế nào?" Nói xong không quên đá lông nheo với cô.

Đúng vậy!

Mắt Vô Ưu chợt sáng, cắn răng tà tứ cười một tiếng. Sau đó nói: "Được, cứ làm như thế." Nhưng vừa mới nói xong, lại nghĩ tới một cái vấn đề, không nhịn được hỏi: "Vậy em phải làm sao bây giờ?"

Haiya!

Như đưa ra hai ngón tay.

"Có ý gì à?"

Vô Ưu không hiểu nhìn Như , chị Như trả lời nói: "Cách thứ nhất, cởi xuống không mặc."

"Không được!"

Như vừa nói xong phương pháp thứ nhất, Vô Ưu lập tức bác bỏ. Như gật đầu một cái, nói: "Vậy cũng chỉ có thể thực hiện kế sách thứ hai thôi."

. . . . . .

"Dạ, vừa rồi cậu quá kích động rồi. Kém chút nữa là hỏng chuyện rồi!"

Vô Ưu cùng Như vừa mới rời đi. Đông Cung Phi liền không nhịn được bắt đầu phát biểu ý kiến. Phương Đông Dạ thì lạnh lùng nói: "Biết tới điểm dừng là được rồi. Nếu như lần sau cậu còn khoa trương như vậy. Tôi sẽ không giúp cậu nữa, thà bị Vô Ưu đánh chết, còn hơn bị cậu làm cho ghê tởm đến chết!"

Phương Đông Dạ vừa nói xong, Đông Cung Phi liền cười lớn: "Ha ha, Dạ, thì ra cậu cũng biết cái gì gọi hài hước à?" Phương Đông Dạ không cho Phi chút mặt mũi nào nói: "Đây là nói thật!"

"Dạ, mình thật sự khoa trương đến vậy ư? Nói thật, mình cảm thấy rất tốt!"

Đông Cung Phi nhìn dáng vẻ của Phương Đông Dạ, cho nên nói ra cảm giác của bản thân. Phương Đông Dạ cười một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy lúc ở nhà trẻ cho cậu diễn vai công chúa, thầy cô thực sự đã có dự tính trước!"

"Dạ! !"

Đông Cung Phi nghe được Phương Đông Dạ cư nhiên vào lúc này, nhắc tới chuyện xấu hổ nhất trong đời hắn, không nhịn được khó chịu!

Đánh người không đánh mặt, chửi người không nói yết đoản (*Khuyết Điểm )!

Phương Đông Dạ trừ chuyện lừa gạt Vô Ưu có chút không đúng, vẫn tính là quân tử. Cho nên,Phương Đông Dạ phối hợp nói: "ok, không nói, không nói nữa!" Anh ta cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, sau đó nghiêm mặt , nhìn Đông Cung Phi nói: "Phi, nói chính sự, tôi cảm thấy được Vô Ưu hôm nay có chút không thích hợp!"

"A, lần đó thấy cô nàng rất là nhiệt tình nha, anh chỉ ra một điều không thích hợp, cho tôi tham khảo một chút!"

Đông Cung Phi nhìn Phương Đông Dạ hỏi, Phương Đông Dạ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó cười khổ một tiếng, nói: "Nói thật, gần đây cũng chưa có cảm thấy điều gì không thích hợp!"

Phương Đông Dạ vốn tưởng rằng Đông Cung Phi không hiểu, không nghĩ tới Đông Cung Phi lại nói: " Không thích hợp mới là Nhạc Vô Ưu a. Nếu là thích hợp, vẫn là cô ấy sao?" Đông Cung Phi vừa nói, vừa ăn mấy thứ linh tinh. Trong lúc đó biểu lộ không có chút ý giễu cợt Vô Ưu nào, đó là cảm giác của bản thân.

Cũng đúng a!

Phương Đông Dạ nghe lời này cũng cảm thấy có chút đạo lý, nhưng cứ cảm thấy là lạ. Trong lòng rất lo lắng, tuy nhiên nói không ra chỗ nào không thích hợp. Thậm chí có lúc còn hoài nghi mình có phải hay không bởi vì trong lòng lo lắng, cho nên thẹn trong lòng, mới suy nghĩ lung tung không.

. . . . . .

"Phi, bụng của tôi có chút không thoải mái! Có thể đưa tôi về nhà không?"

Như cùng với Vô Ưu vừa đi ra, chị Như liền ôm bụng, âm thanh có chút suy yếu nhìn Đông Cung Phi. Đông Cung Phi nghe thế, nhanh chóng đứng lên đi lại bên cạnh chị Như, nói: "Như. Cô không có chuyện gì chứ? Tôi đưa cô đi bệnh viện!" Như lắc đầu một cái, nói: "Tôi về nghỉ một chút là được! Có thể đưa tôi về không? Nếu không được, tôi gọi Vô Ưu. . . . . ."

"Được, dĩ nhiên là được. Đi, tôi đưa cô về!"

Đông Cung Phi ngay cả nói tạm biệt cũng không có, liền đỡ Như tới xe của mình. Phương Đông Dạ nhìn thấy Đông Cung Phi, cái bộ dạng vội vã cuống cuồng này, trong lòng không nhịn được nghĩ đến: còn nói tôi làm hỏng chuyện sao? Thật là Ngũ thập bộ tiếu bách bộ*, không nhìn lại mình đi a!

(*)Ngũ thập bộ tiếu bách bộ: Chó chê mèo lắm lông: Câu này chỉ người chỉ biết phê bình người khác, còn mình thì tự cho là mình tài giỏi . Có nhiều câu khác đồng nghĩa như : Chuột chù chê khỉ hôi, khỉ mới bảo rằng cả họ mày thơm; lươn ngắn chê trạch dài; người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước .

"Phương Đông Dạ, chúng ta đi thôi!"

Vô Ưu thấy chị Như đã bắt đầu hành động, cô cũng vội quay đầu nhìn về phía Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, quan tâm hỏi "Vừa rồi em la lớn như vậy,có sao không?" Vô Ưu lắc đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Ai nha, đừng hỏi. Chuyện xấu hổ như vậy sao có thể nói với một người đàn ông như anh được chứ!"

Chuyện xấu hổ sao?

Trực giác của Phương Đông Dạ tự suy đoán, cho nên, ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: "A, vậy chúng ta kế tiếp nên làm gì đây? Em muốn đi đâu nào?" Vô Ưu thấy đã đi được nữa chặng đường , trong lòng cười gian xảo, nói: "Dù sao em xin nghỉ, anh cũng trốn việc rồi. Chúng ta đến bờ biển không người ăn cơm dã ngoại đi, thế nào?"

"Được!"

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu muốn cùng anh ở một chỗ, anh ta đương nhiên không có lý do cự tuyệt a.

. . . . . .

"Đi, chúng ta đi mua đồ ăn trước !"

Phương Đông Dạ lái xe dừng ở bãi đậu xe của siêu thị, sau đó gọi Vô Ưu xuống. Vô Ưu lắc đầu một cái, nói: "Ai nha, em không muốn đi. Anh đi đi, em ở trên xe chờ!"

Bé lười!

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu làm xấu ngồi một chỗ, nhịn không được lộ ra một nụ cười cưng chìu. Nói: "Được rồi, vậy em ăn cái gì. Để anh đi mua." Vô Ưu vội trả lời : "Tùy thích, cái gì cũng được Mua nhiều một chút, nếu không tới biển cái gì cũng không có bán!"

Phương Đông Dạ nghe được Vô Ưu dặn dò hắn, cười nói: "Yên tâm đi. Anh sẽ chuẩn bị tốt. Em chờ một chút, anh lập tức sẽ trở lại." Vô Ưu khéo léo cười gật đầu một cái! Dạ cách Vô Ưu tầm mắt càng ngày càng xa, nụ cười trên mặt Vô Ưu càng đậm mùi tà khí. Chờ Phương Đông Dạ đi vào siêu thị, nụ cười trên mặt Vô Ưu cũng có thể coi là cười gian rồi !

Phương Đông Dạ! Dám lừa tôi xoay vòng vòng, hôm nay sẽ để cho anh biết một chút về, " Trang phục Ma pháp " lợi hại tiểu Nhã cho, "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" ! Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .

Lúc này ở trong siêu thị, Phương Đông Dạ không nhịn được rùng mình ớn lạnh. Anh ngẩng đầu nhìn bốn phía một cái, không có phát hiện cái gì không đúng, đối với nhân viên phục vụ bên cạnh vừa lúc đi ngang qua nói: "Máy điều hòa ở đây qua lạnh rồii !"

Nhân viên phục vụ sau khi nghe, vội tính nghề nghiệp nói: "Ồ! Chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm, cám ơn ý kiến của quý khách!" Chờ Phương Đông Dạ đi, cô mới biểu lộ bản chất không nhiệt tình.

Lạnh? Không thể nào.Thế nào cô lại cảm thấy nóng nhỉ?

"Phương Đông Dạ, anh muốn mở siêu thị sao?"

Vô Ưu thấy đi theo phía sau Phương Đông Dạ còn có hai nhân viên bán hàng, mỗi người một xe thức ăn đầy. Không nhịn được hỏi. Phương Đông Dạ đối mặt Vô Ưu đang không thể tưởng tượng được, thản nhiên trả lời : "Anh không biết em thích ăn cái gì, nên cái gì cũng lấy một chút."

Oa!

Người có tiền mới có thể nói lời này!

Vô Ưu nghe xong, trong lòng lơ đễnh nghĩ. Mà hai người nhân viên bán hàng nghe được lời nói của Phương Đông Dạ, ánh mắt tỏa ra bong bóng hạnh phúc. Nhìn về phía Vô Ưu trong mắt chính là vô cùng hâm mộ !

"Được rồi, nhanh lên một chút đi thôi!"

Vô Ưu bị nhìn thấy thật sự rất không thoải mái, cho nên vội thúc giục. Phương Đông Dạ săn sóc gật đầu nhìn nhân viên bán hàng nói cảm ơn, mới mở cửa xe, bắt đầu rời đi. Hai người nhân viên bán hàng vẫn đưa mắt nhìn họ rời đi, giống như là nhìn người yêu rời đi, lưu luyến đến vậy!

Nên nói gì, nên nói thế nào đây?

Kế hoạch mặc dù đã thương lượng xong, nhưng cụ thể thì phải dựa vào bản lĩnh. Vô Ưu vốn tưởng rằng rất đơn giản, kết quả câu nói đầu tiên cũng không biết nói thế nào.

"Vô Ưu, em có gì muốn nói với anh sao?"

Vô Ưu muốn nói gì đó rồi lại thôi, Phương Đông Dạ thỉnh thoảng chú ý Vô Ưu . Cho nên, không nhịn được quan tâm hỏi. Vô Ưu nhân cơ hội nói: "Chúng ta tâm sự đi, không nói gì rất nhàm chán a!"

Phương Đông Dạ gật đầu một cái, nói: "Tốt, em muốn nói về chuyện gì?"

Vô Ưu nghe thế thì mắt chợt sáng. Ha ha, không khó như mình tưởng, rất nhanh có thể nói đến trọng điểm rồi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.