Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 17: Chương 17: Chương 12: Bên Ai(P2)




“Cô là ai?” Hắn làm như không thấy sự phản kháng của cô, ôm chặt vào lòng, ngước mắt nhìn lãm đạm lên tiếng.

“Anh không biết tôi?” Đầu Nhã Bình như bị đánh mạnh một cái, chẳng phải hắn đã cho người bắt cô để uy hiếm Lục Tình sao? Đúng là tên lưu manh, bọn xã hội đen hống hách ức hiếp người.

“Tôi phải biết cô sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, nhấc bổng thân thể mềm mại của Lục Tình thản nhiên ngồi xuống ghế bành ôm cô trên đùi hắn, bàn tay siết chắt eo nhỏ,không cho cô chạy trốn.

“Mau buông em ra” Lục Tình giơ nắm đấm như dùi cui đồ chơi đấm vào ngực hắn.

“Còn nói nữa cẩn thận tôi làm một lần nữa” Hắn kẹp chặt hai tay, giam cô vào lồng ngực rắn chắn, giọng điêu khiến người ta chán ghét.

“Anh thật quá đáng” Cô giận dỗi trừng mắt, giọng lí nhí. Lại ái ngại liếc mắt nhìn bạn mình đang đứng như trời trông đằng kia nhất thời không nói lên lời, cô xấu hổ vì lời nói dối bị vạch trần, không còn gì để biện minh, còn hắn thì giữ cô không chịu buông càng làm cô chỉ biết bối rối.

Nhã Bình á khẩu vì sự việc diễn ra trước mắt mình, chao ôi! Cái gì đang diễn ra, tại sao Lục Tình lại ở chung một chỗ với gã lưu manh này, thật quá đáng! Cô căm hận tin tưởng rằng người đàn ông này chắc chắn cùng một ruột với tên đầu gấu khốn kiếp kia, hừ hận hơn nữa hắn lại ép buộc Lục Tình, nhìn tư thế này xem, chẳng phải là ăn hiếp con gái nhà lành thì là cái gì? Cô xắn tay áo nắm chặt nắm tay, xông xông bước đến hét lên.

“Anh mau thả người ra”

“Cô còn chưa đi” Giọng hắn hờ hợt giống như không quan tâm thứ gì ngoài vuốt ve hai má của người phụ nữ trong lòng mình.

“Anh, anh đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp” Nhã Bình chống nạnh lắp bắp đáp lời.

“Hử?” Hắn đột nhiên ngước mắt lên nhìn, lạnh lẽo đến mức khiến hai chân cô đứng không vững, Nhã Bình cố chấn an trong lòng, làm ra vẻ mặt bình tĩnh nhất đối mặt với hắn.

“Nếu anh không đi khỏi đây tôi sẽ báo cảnh sát” Nhã Bình dò hỏi ý trong ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhưng vô dụng, hắn chẳng có chút mảy may nào với lời nói của cô.

“Nhã Bình, hôm nay cậu về trước được không? Tớ sẽ giải thích sau” Lục Tình ngóc đầu lên, thành khẩn khuyên nhủ bạn không nên chọc giận tên xã hội đen này.

“Tình, hắn ta?” Nhã Bình nhíu mày không hiểu

“Anh ấy…” Lục Tình nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích thì giọng nói trầm khàn quyết đoán đã thay cô đáp lại “Tôi là người đàn ông của cô ấy” Nói xong hắn không kiêm dè hôn lên vành tay mẫn cảm khiến Lục Tình đỏ bừng cả mặt.

“Anh nói bậy” Nhã Bình giậm chân phản đối, bĩu môi.

“Cửa ở bên kia, không tiễn”

Lãnh Phương Đông lạnh nhạt nói, ánh mắt khiêu khích nhìn vẻ mặt số chết không đầu hàng của Nhã Bình, tuyên bố chủ quyền, giống như hắn mới chính là chủ nhân của nơi này.

Nhã Bình không ngờ mình lại đầu hàng trước thế lực hiểm ác, cô thừa nhận mình rất sợ ánh mắt sắc bén, lạnh như băng của Lãnh Phương Đông nhưng nghĩ đến cảnh Lục Tình phải ở bên cạnh hắn là lại rùng mình, không phải rất ảnh hưởng đến an nguy tính mạng sao? Cô ra khỏi cửa, nhưng không thể bỏ mặt bạn mà đi được, cô liền nghĩ đến việc tìm đến căn cứ của hắn làm loạn. Không suy nghĩ gì thêm, Nhã Bình ôm cục tức trong lòng chạy xộc đến Hải Dương, cô không tin mình không quậy một bữa ra trò, hừ đừng nghĩ cô sẽ bỏ qua.

__Mình là giải phân cách__hóng chuyện__

Sau khi đuổi được chướng ngại vật đi rồi, Lãnh Phương Đông nâng cằm cô lên, lãm đạm nói:

“Có biết cản trở tôi có hậu quả gì không?”

“Hừm, còn không phải tại anh, ai cho phép anh tự ý ra ngoài” Lục Tình bực mình gạt phăng bàn tay đang chạm vào mặt mình.

“Ai cho phép em đẩy tôi vào cái chỗ chật hẹp đó” Hắn hừ mũi khinh thường, giọng trách cứ.

“Nhưng Nhã Bình đã biết rồi” Lục Tình rầu rĩ không vui, cuộc sống của cô còn chưa có ổn định, vì chưa giải quyết được chuyện của gia đình, chuyện với hắn cô cũng hoàn toàn giấu nhẹm, không nói với Nhã Bình, nhìn lúc cậu áy rời khỏi đây xem, chắc là rất giận cô.

“Cô ta biết thì sao?”

“Nói anh cũng không hiểu” Cô bực bội ngắt lời hắn.

“Tình, em lại không ngoan” Hắn đè cô xuống, trên chiếc ghế chật hẹp thân hình cao lớn đã che lấp cả người cô, hắn chống hai tay lên thành ghế, đăm đăm nhìn sâu vào mắt cô, không biết hắn sẽ làm cái gì tiếp theo.

Lục Tình cắn răng, im lặng thể hiện thái độ không khoan nhượng.

“Tình, trả lời tôi” Hắn bóp chặt cằm khiến cô không thể nhìn hắn, bàn tay thô to dường như bao bọc đến tận cổ, làm cô khó thở, mặt trở nên trắng bệch.

Sống lưng lạnh toát, trán cô đổ mồ hôi hột, vì bị hắn ghì chặt tay chân không động đậy được, ngay cả muốn cất lời cũng khó khăn.Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn.

Ánh mắt hắn âm u nhìn thấy tia kháng nghị trong ánh mắt cô, lòng nóng như lửa đốt, hắn thật sự tức giận, mà khi tức giận sẽ không kìm chế được bản thân, người phụ nữ đã không biết bao nhiêu lần có thể khiến hắn thay đổi tâm tình lên xuống nhanh như thế. Hắn không cho phép bất cứ ai có thể chi phối cảm xúc của mình, ngay cả là cô cũng không thể. Lực tay của hắn chỉ một chút thôi có thể kết thúc tính mạng của người khác, hắn đang đợi cô phải xuống nước, phải tuân theo.

Lục Tình bị nghẹn ở cổ họng, cô yếu ớt nhìn hắn, không khí lạnh lẽo xâm lấn, hắn lãng khốc, vô tình, một màu đen bao trùm xung quanh, hắn như thần chết đến để lấy mạng nhỏ bé của cô. Cô tủi thân nước mắt tràn ly, đôi mắt đỏ hoe ngập nước, cô không đủ sức để cầu xin hắn buông tha, chỉ còn cách chờ đợi.

“Em là người phụ nữ bướng bỉnh” Hắn nới tay, buông ra, vết hằn đỏ in trên cổ rất kinh người, Lục Tình ôm cổ ho khù khụ, nước mắt nước mũi lấm lem khắp mặt.

Lãnh Phương Đông nhìn vệt hằn trên cổ cô, nghẹn họng đắng nghén, hắn đâu có biết sức lực của mình có thể giết chết cô, hắn chỉ muốn dọa cho cô biết sợ, nhưng nhìn bộ dạng chật vật đáng thương kia hắn mềm lòng, muốn ôm cô vào lòng mà an ủi. Thế nhưng lòng tự tôn hắn không thể hạ mình, hắn đứng dậy, châm điếu thuốc cuối cùng ra đứng bên cạnh ban công, hắn không tài nào giải thích được tâm trạng hiện giờ, là xót thương, là nỗi hối hận.

Lục Tình chống đỡ thân thể ngồi dậy, lau những vệt nước mắt trên mặt, oái hận nhìn về phía hắn, lòng mắng hắn trăm ngàn lần. Sao có thể đối xử với cô như thế? Cô sai lầm rồi, cô cứ nghĩ hắn sẽ khác, hắn sẽ không giống với những người khác, đối xử tệ bạc với cô nhưng xem ra tất cả những vọng tưởng đều lụi tàn. Đến cuối cùng hắn lại là kẻ tàn nhẫn nhất, độc đoán nhất, cô không nên dây dưa với hắn, tại sao ông trời lúc nào cũng đối với cô như vậy? Cha mẹ? Gia Đình? Ngay cả hắn cũng không cần cô.

…Trà Muộn -diễn đàn Lê Quý Đôn-

“Đừng khóc” Hắn bước lại gần, ôm cả người mềm nhũn của Lục Tình vào lòng, giọng trầm khàn thì thầm.

Cô ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, hơi thở của hắn còn phả mùi thuốc,Lục Tình tủi thân nước mắt lại xối xả rơi xuống, cô vừa đấm túi bụi vào lồng ngực rắn chắn của hắn vừa gào lên “Đáng ghét, anh là đồ khốn, anh lại hiếp đáp tôi”

Mặc kệ cho đôi tay có đau đớn như thế nào, cô vẫn quyết đấm mạnh hết sức, trút hết nỗi uất hận trong lòng mình với hành động vừa mới nãy của hắn.

“Muốn đánh thì đánh ở đây, em không đau tay sao?” Hắn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, đưa lên mặt, ôn nhu nhìn cô.

Lục Tình lại khóc ầm lên, giống như trước giờ cha sinh mẹ đẻ không được khóc vậy, vừa đánh vừa mắng, là hắn bảo cô đánh vào mặt hắn chứ không phải cô tự đánh. Được rồi! Hôm nay cô sẽ cho hắn biết thế nào là đắc tội với phụ nữ có hậu quả gì.

Nước mặt cô lã chã rơi, đánh cũng đánh rồi, vô cùng mệt mỏi, hai mắt cô nhòe đi, nấc nghẹn khiến tấm lưng run lên.

Hắn đau lòng chạm tay vào má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, môi hắn đặt lên môi cô khẽ mút, không phải điên cuồng, không cường hãn mà ôn nhu đến lạ thường, giống như trân trọng bảo bối trên tay, sợ ngập sẽ tan mất.

“Xin lỗi” Hắn hạ giọng trầm thấp.

“Đừng nghĩ xin lỗi tôi sẽ tha thứ cho anh” Cô lau mũi mấy cái, hít sục sùi nói.

“Tôi” Cổ họng hắn khô khốc, vì áy náy mà không dám lớn tiếng.

“Anh là đồ khốn”

“…” Đến lượt hắn im lặng

“Anh bại hoại”

“…”

“…Anh là lưu manh, xã hội đen, côn đồ, là anh bắt ép người quá đáng, còn dám mạnh tay với tôi.....zzzzzzzzzzz”

Lục Tình thở hổn hển chống trên người hắn, vì bộc phát quá mức mà cô không kịp lấy lại sức lực.

“Mắng đủ chưa?” Hắn đáng thương lên tiếng.

“Còn chưa”

“Vậy thì em mắng tiếp đi” Hắn ngại ngần sờ lên sống mũi.

Lục Tình hừ mũi kinh thường, hắn đưa tay chạm vào cổ khiến cô sợ hãi rụt người lại, bị hắn ôm lấy, bàn tay thô rát sờ nhẹ lên vết hằn trên cổ trắng ngần.

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm em bị thương”

“Là em làm tôi tức giận” Hắn nói tiếp.

“Lại là lỗi của tôi” Cô trừng mắt nhìn hắn

“Được rồi, là tôi sai, được chưa?” Hắn hạ giọng cưng chiều, đồng thời ôm siết cô vào trong lòng, đôi môi nóng hổi dò tìm lưu luyến trên môi cô, tay hắn đặt đằng sau gáy, giữ chặt ,đầu lưỡi luồn lách vào trong khoang miệng mút lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi mềm mại bị hắn dây dưa, quấn lấy không còn kẽ hở, cô vừa thở hổn hển vừa chủ động ôm cổ hắn, cổ vũ động tác càng lúc càng cuồng nhiệt, tùy ý cho hắn tham lam thành công chiếm đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.