Trình Quân Hạo chỉ cảm thấy một sự bực bội ghen tức tưới thẳng xuống từ đỉnh đầu, cho đến tận lòng bàn chân, nhìn nụ hôn nóng bỏng thâm tình của bọn họ, nếu bọn họ không phải đang quay phim, anh nhất định cho rằng bọn họ đang yêu nhau sâu sắc, yêu nhau, yêu nhau. . . . . . Mẹ nó, có thể nào diễn giả thành thật hay không đây? !
Lòng bàn chân của anh giống như mọc rể, trấn tĩnh đứng ở bên ngoài phòng quay, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía hai người, ánh mắt này như đao như kiếm, vô hình trong nháy mắt giết người không đền mạng.
Làm sao sẽ lại lâu như vậy, muốn hôn lâu như vậy sao? ! Tay tên Phó Vũ Hằng này sờ đi hướng nào đấy? ! Đấy là cấm địa của anh a. Trình Quân Hạo tức giận đùng đùng, tràn đầy sát khí.
Hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, sao ánh mắt của tên Phó Vũ Hằng này lại như vậy ? ! Tại sao lại tràn đầy tình yêu, diễn thôi cũng đừng làm giống như thật vậy chứ? ! Không cho phép nhìn Tâm Á của anh như vậy á. . . . . .
Trình Quân Hạo không nhịn được, thiếu chút nữa anh đã kích động mà xông lên đi kéo bọn họ ra, trước khi anh quyết định muốn xông lên một giây thì Jack không biết từ nơi nào xông ra, quấn lấy Trình Quân Hạo, ném ra khỏi phòng quay phim.
"Này, cậu buông tớ ra. . . . . ." Trình Quân Hạo ghen tức lồng lộn.
Jack thì cười hì hì, "Người phụ nữ của cậu là một nhân tài, diễn xuất thực quá chân thật, rất thâm tình, khả năng thu hút rất lớn. . . . . ."
Trình Quân Hạo lửa giận lên cao đẩy anh ta ra, "Cái cảnh hôn này là cậu thêm vào. . . . . ."
"Không cảm thấy rung động đến tâm can sao? !" Jack ngước khuôn mặt đẹp trai bức người của mình lên cười híp mắt nói.
"Tớ chỉ cảm giác cực kỳ chói mắt. . . . . ." Trình Quân Hạo ác ý trừng mắt lại.
Jack nhún nhún vai, "Là do người cậu trúng độc sâu quá. . . . . ."
Trình Quân Hạo tựa hồ còn muốn vào trong phòng quay phim xem, Jack kéo anh không thả, Trình Quân Hạo nổi đóa, "Cậu không cần phải trở lại phòng quay theo dõi tình hình sao? !"
"Không phải đã có đạo diễn Lưu ở đó sao, công việc này hắn ta làm việc rất chuyên tâm, hiện tại chủ yếu tớ chỉ phụ trách chuyện không để cho người ngoài đi vào quấy rối. . . . . ." Jack nói như chuyện đương nhiên.
"Cậu. . . . . ." Trình Quân Hạo tức thời bị nghẹn họng.
Jack cười híp mắt hỏi anh, "Cậu chiềm đắm vào mối tình này đã sâu lắm rồi có phải hay không, tớ nhìn một cái là biết rồi, nhưng nếu cậu chỉ biết mò mẫm rồi tự giày vò, cẩn thận tiền mất tật mang. . . . . ."
Trình Quân Hạo lại nghẹ họng lần nữa, nhất thời ngẩn người đứng đực ra ở đó, tiến lùi đều khó, mặt trong rất khó khăn.
Jack vỗ vỗ bờ vai của anh, "Đối với phụ nữ nha, bao dung một chút, dịu dàng một chút, đối với tình địch, rộng lượng một chút nha, đừng làm như một tên nhỏ mọn ghen bóng ghen gió đủ chỗ . . . . ."
"Rộng lượng? !" Sắc mặt Trình Quân Hạo nhăn nhó, "Nghe thúi lắm. . . . . ."
". . . . . ." Jack ão não vạch đen đầy đầu, quả nhiên trẻ con không thể dạy vậy được rồi. Mẹ nó, nói cũng nói không thông, hiện tại chỉ có thể coi chừng để anh ta không đi vào quấy rối.
Âm thầm vì An Tâm Á cầu nhiều phúc thôi. Thấy vậy nhưng thật ra Phó Vũ Hằng mới là cái đinh trong mắt Trình Quân Hạo.
"Cảnh cáo cậu. . . . . ." Jack quay mặt lại, "Trước khi bộ phim này quay xong, không cho phép cậu đánh vai nam chính, gương mặt sẽ bị hủy. . . . . ."
". . . . . ." Trình Quân Hạo trừng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng, qua chỗ khác đi dạo, hiển nhiên vẫn còn rất bực bội và bất an.
*
"Ha ha. . . . . ." Đêm 13 cười ngửa tới ngửa lui, chỉ vào mặt của Vương lão trên TV, nói: "Nhóc xem, nhóc xem sắc mặt của hắn ta, vô cùng đặc sắc a, Trữ Trữ, cậu thật là nhân tài, làm cho mặt của một lão Hồ Ly bị chỉnh thành màu sắc như rau úng vậy, thật tài . . . . . . Ha ha"
Khóe miệng An Bình giật giật, liếc mắt, biểu hiện không muốn giải thích.
Bộ Phi Yên cũng cười, "Một triệu này lấy được thật là thoải mái, Vương lão này cũng là điên rồi, tuy là một món đồ bỏ đi nhưng cứ như vậy bị ném xuống sông, ngay cả chữa trị cũng không thèm nghĩ tới, người này, đủ độc, cũng nên đề cao cảnh giác thì hơn. . . . . ."
Hắn mặc dù giết người vô số, nhưng đều là giết những người đáng chết.
Nhưng Vương lão này, giống như một kẻ cao cao tại thượng, cách thức trị người giống như là đang đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, cái cách làm này làm cho Bộ Phi Yên khinh thường, mặc dù lời nói mang theo ý cảnh giác, nhưng vẫn có thể nghe ra một chút ý khinh thường.
Đêm 13 híp mắt nói: "Hôm qua mày như quỷ vô tung vô ảnh đi ra đi vào trong nhà của lão làm ra chuyện kia, đoán chừng đã dọa lão sợ, hôm nay lại biến mất một triệu không rõ nguyên do, không biết lão già đó có thể cho là Diêm Vương phái quỷ sai tới bắt lão hay không, ha ha. . . . . ."
Hiển nhiên Đêm 13 sảng khoái vô cùng, chỉ cần vừa nghĩ tới sắc mặt của Vương lão, tâm tình liền tốt vô cùng.
An Bình không thèm để ý đến hắn, Bộ Phi Yên mỉm cười, tỏ ra đồng ý, đối với hứng thú tệ hại của Đêm 13, hắn đã sớm quen thuộc.
"Ah? !" Vẻ mặt Đêm 13 càng thêm rất đặc sắc, "Cục cảnh sát đặt hoài nghi lên trên đầu Trình Quân Hạo sao? !" Lời nói cứ như bình thường, nhưng lời này rõ ràng là nhắm An Bình mà nói.
An Bình đưa lưng về phía hắn, lưng khẽ cứng một giây, nhưng sự trấn định liền lập tức khôi phục, Trình Quân Hạo cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại dễ dàng để người khác cắm chuyện này lên trên đầu hắn chứ, nếu thật bị vậy, hắn chắc chắn xem thường anh ta.
Đêm 13 nhíu mày nhìn An Bình đang không nói lời nào, nói: "Cậu không chuẩn bị giúp hắn ta sao? Trước kia cậu không như vậy. . . . . ."
An Bình lạnh nhạt nghía hắn một cái, "Trước khác, giờ khác. . . . . ."
Đêm 13 giơ ngón tay cái lên, "Nói rất hay. . . . . ."
Cái tên Đêm 13 này chỉ sợ thiên hạ không loạn, mẹ nó. Trong lòng An Bình hung hăng rủa hắn một câu, đảo mắt thấy Vương lão trên ti vi, cái người có chút già nua này, rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Trình Quân Hạo, năm lần bảy lượt không thể không gây khó dễ cho anh ta là sao? ! An Bình xoa xoa trán, trong này nhất định có chuyện gì mà cậu không biết.
Tóm lại, là nên đi điều tra rõ.
An Bình thở dài, chuyện này, cậu vẫn phải nhúng tay, dù sao dính đến an toàn của mẹ.
An Bình liếc nhìn Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên, cũng không có ý định đi nhà trẻ đi học, chạy qua một gian phòng khác, xem chừng An Tĩnh ngủ trưa đã đang ngủ rất say.
Gần đây An Tĩnh cũng không có tinh thần gì cả, An Bình có chút đau lòng.
Chuyện này, ông ta phải chịu trách nhiệm. Đều do Trình Quân Hạo, đến bây giờ vẫn chưa có một quyết định rõ ràng, ba ngày rất nhanh đã trôi qua rồi, không bằng hiện tại trực tiếp dọn đi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
An Bình vừa nghĩ tới chuyện này, tâm phiền ý loạn, Lẳng Lặng đoán chừng cũng rất lo lắng, cậu biết chính bản thân bọn họ thật sự cũng không muốn rời đi . Nhưng mà mẹ. . . . . .
An toàn của mẹ là quan trọng nhất, còn có tương lai của mẹ, nếu như thực sự Trình Quân Hạo không thể cho mẹ một tương lai, tùy hứng của bọn họ không phải quá ích kỷ à.
Tất cả sự kiện đó, khiến cho tình trạng bây giờ có chút khó giải quyết. . . . . .
Bộ Phi Yên quét mắt một vòng cặp sinh đôi đang ngủ say, hỏi Đêm 13: "Như thế nào? Có muốn giúp bọn họ một tay hay không? Mỗi ngày tao nhìn Lẳng Lặng, cũng đau lòng, An Bình lại quật cường, hiện tại Trình Quân Hạo cũng không biết chuyện gì xảy ra, tóm lại chính là rối tung rối mù. . . . . ."
Đêm 13 hơi nhíu mày, "Tao nhìn cũng loạn, nhưng việc này là việc nhà của người khác, chúng ta nhúng tay vào có thể không được chính đang lắm hay không? !"
Bộ Phi Yên im lặng, "Nói cũng đúng, chúng ta nhúng tay vào, có thể sự việc lại càng phức tạp thêm hay không? ! Thôi, chờ tới thời điểm cấp thiết chúng ta có thể giúp được gì sẽ giúp một chút cũng tốt."
". . . . . . Ừ." Đêm 13 trầm ngâm nói: "Tóm lại, hiện tại chúng ta cứ dạy bọn nó công phu phòng thân thật tốt là được rồi, đến khi sự tồn tại của hai đứa nhóc này bị lộ ra, lúc đó sẽ rất nguy hiểm đối với chúng nó."