Ôn Tâm kiều mị cười một tiếng, "Lão gia, người ta là muốn gặp ông chứ sao. . . . . ."
Trình lão cười lạnh một tiếng, "Bộ nghĩ ta không biết cô suy nghĩ gì sao ?"
Phụ nữ đều là đồ đê tiện, không có một người nào tốt. Cô ta cho là mình
trong công ty quan hệ qua lại cùng với mấy cái lão đạo diễn, người chế
tác ông không biết sao? !
Danh tiếng hôm nay của cô, một nửa là
ông cho, một nửa là cô cùng những người đó lên giường mà có được, nói
trắng ra là một kỹ nữ cao cấp.
Nhưng kỹ thuật quả thật khá tốt, dáng dấp cũng tốt, mỗi lần hầu hạ ông, Trình lão cảm giác rất là thỏa mãn.
"Lão gia thật là xấu. . . . . ." Ôn Tâm sắc mặt cũng là cứng đờ, đôi mắt rủ
thấp nhưng trong con ngươi lộ ra mờ nhạt ánh sáng đùa cợt lại chợt lóe
lên, rất nhanh che giấu đi.
Mặc dù rất chán ghét lão già này,
nhưng trên mặt cô lại không hiện lấy nửa phần suy nghĩ không kiên nhẫn,
vẫn như cũ cười nói, "Chuyện lão gia phân phó em đều đã làm rất tốt, có
thể hay không cầu xin lão gia cho em một phần thưởng nha, Nhị thiếu gia
gần đây muốn kéo em xuống, món tiền khổng lồ đầu tư điện ảnh dành cho nữ chính không muốn dành cho em, muốn bồi dưỡng người mới ra nghề, lão
gia, ông giúp em đi, có được hay không, người ta cũng có thể giúp lão
gia làm được nhiều việc khác nữa mà. . . . . ."
Ôn Tâm giọng nói
mềm mại, mềm mại nếp vào trong ngực, người nam nhân nào lại không động
lòng, nhưng Trình lão thì không, cái dạng phụ nữ gì ông chưa từng thấy
qua, đối mặt với người phụ nữ như Ôn Tâm, ông cũng không phải là không
thích nhưng, giữ lại cô ta, cũng chỉ là vì muốn khống chế Trình Quân Hạo thật tốt.
"Vậy phải xem xem cô có thể cũng cấp cho ta cái gì. . . . . ." Trình lão cười lạnh, "Giúp ta làm một chuyện, vị trí nữ chính
này sẽ là của cô. . . . . ."
Ôn Tâm cứng lại, vì được nổi tiếng,
vì giữ vững địa vị đứng đầu, cô hy sinh bao nhiêu, lão già này còn không chịu bỏ qua, cứ đấu đá cùng Trịnh nhị thiếu, cũng không thể cứ luôn lôi kéo cô vào cuộc nha, cô rất khó chịu, nhưng mà trên mặt lại không thể
không nở nụ cười, "Nói một chút coi là chuyện gì vậy. . . . . ."
Trình lão nói nhỏ đôi câu, Ôn Tâm sắc mặt biến hóa, "Cái này, cái này. . . . . . Không phải rõ ràng để cho em cùng Nhị thiếu gia đối đầu sao? !" Cô
kinh ngạc, từ trước cho tới giờ đều là ngấm ngầm đấu đá, hiện tại làm rõ ráng như vậy, cô là đứng mũi chịu sao, trực tiếp cầm súng bắn chim, cô
không phải là không hiểu đạo lý này, mặt trắng xanh mồ hôi lạnh toàn
thân rơi xuống.
Trình lão châm chọc nhìn chằm chằm cô một cái, Ôn Tâm lập tức lông tóc dựng đứng, vì không thể để công sức từ trước đến
giờ đổ sông đổ biển, cô chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Trình lão hài lòng cười một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng hơi vừa lòng.
*
Trong nhà lớn của Trình gia ánh đèn sáng choang, bên trong lại rất yên tĩnh,
Trình Quâ Hạo khó chịu cau mày xuống xe, anh vô cùng không muốn trở về
nơi này dùng cơm, nhưng là. . . . . .
Con Muỗi lo lắng, "Anh hai. . . . . ."
Trình Quân Hạo khoát khoát tay, "Các ngươi đều ở bên ngoài chờ ta . . . . . ."
Con Muỗi gật đầu một cái, biết Trình Quân Hạo cho dù trở lại ăn cơm, cũng
sẽ không quá lâu, anh cùng với ông cụ luôn luôn không hợp nhau.
Trình Quân Hạo vào bên trong, Trình Khả Khả trên bàn ăn tung tăng nhảy xuống, nhào vào trong ngực Trình Quân Hạo, "Anh, anh trở lại? !"
Trình Quân Hạo khẽ mỉm cười, ôm lấy Khả Khả, ngồi vào một bên, nhàn nhạt kêu một tiếng, "Cha, mẹ nhỏ. . . . . ."