Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 113: Chương 113: Hai tên nhóc âm hiểm




". . . . . ." An Tâm Á im lặng, chẳng lẽ cô sẽ không có cái cớ nào để né tránh anh sao? Như là? !

Nghĩ nửa ngày, cô thấy vẫn phải chuyển vào, cô chán nản chấp nhận, "Vậy còn anh, chẳng lẽ anh cũng ở đây ? !"

Trình Quân Hạo nhíu mày, "Không hoan nghênh anh? Chổ này là nhà của anh. . . . . ."

An Tâm Á 囧, nhà là của anh quả thật không sai, nhưng chẳng lẽ anh chỉ có một căn nhà này thôi sao? Người khác nói thỏ khôn phải có nhiều hang, một người có địa vị như Trình Quân Hạo ít nhất cũng phải có tới chục hang.

"Anh chắc phải còn một cái nhà khác . . . . . ." An Tâm Á kêu rên.

Trình Quân Hạo nhíu mày, không nói gì, thôi, dù sao về sau thỉnh thoảng anh cũng sẽ qua chổ Khả Khả ngủ, bên này thì để cho mẹ con An Tâm Á ba người ở đi, chỉ là, anh thường xuyên đến là được. Mấu chốt là hiện tại An Tâm Á không hoan nghênh anh, chuyện này làm Trình Quân Hạo có chút ít buồn bực.

Trình Quân Hạo quả nhiên làm việc rất có hiệu suất, một tiếng đồng hồ sau liền có một người phụ nữ qua bên này nấu cơm, quét dọn vệ sinh, anh lại gọi điện thoại, lập tức có người đem đồ của An Tâm Á chuyển tới, còn có cả hợp đồng trả phòng, tốc độ nhanh như sao xẹt này làm An Tâm Á trợn mắt há hốc mồm, chỉ có một chữ, giỏi.

Trình Quân Hạo vung tay phân phó, "Đem đồ của cô ấy dời lên trên lầu đi, " rồi hướng An Tâm Á nói: "Tự chọn một phòng mà em thích nhất. . . . . ." An Tâm Á miệng cứng đơ, im lặng không biết nói gì. Cũng không có khách khí, vô lực lên lầu, chọn một phòng hướng về phía hoa viên còn đón được ánh mặt trời, phong cảnh cũng tốt, gian phòng rất lớn, lắp đặt thiết bị rất sang trọng, An Tâm Á có chút không quen.

Cô thở dài một tiếng, đem đồ vật mang vào, chủ yếu là y phục, y phục của hai tên nhóc chiếm đa số. Sắp xếp từng cái một, cũng chỉ có ba cái bọc lớn, đồ thật sự ít đến thương cảm, cũng khó trách bọn họ, mới từ nước ngoài trở về, còn chưa biết có ổn định cuộc sống ở đâu mà.

An Tâm Á một bên thu dọn đồ đạc một bên nghĩ thầm, sao cuối cùng lại lưu lạc tới nơi này, chân chính ăn nhờ ở đậu, không chỉ bí mật bị phát hiện, hơn nữa sau này còn phải ở chổ này, mất đi nửa giang san, không còn được tự do. . . . . .

Sự gắn bó với hai con cũng phải chia sẽ, thật là một vụ mua bán không có lời, không biết đến cuối cùng là ai chiếm được lợi ích.

Cô cầm hợp đồng trả phòng, suy nghĩ một hồi rồi ném vào thùng rác, mẹ nó, phải phát huy tinh thần AQ, về sau ở chổ này, không cần trả tiền mướn phòng, còn có bảo mẫu cùng hộ vệ miễn phí, có lời. . . . . .

o(╯□╰)o An Tâm Á ở nước ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, bản lãnh khác thì không có, chứ bản lĩnh tự an ủi bản thân thì tăng trưởng từng ngày, riết thành thói quen.

Ra khỏi phòng, nhìn lầu hai, cũng không ít phòng, tìm kiếm phòng ngủ hai bảo bối, suy nghĩ một chút An Bình An Tĩnh đều đang ngủ trưa, thôi, chờ lát nữa rồi lên gọi bọn nó.

Xuống lầu, nhưng người dọn đồ tới đã đi rồi, người hầu nữ cũng đã đi, lầu dưới chỉ còn có Trình Quân Hạo.

Trên bàn ăn món ăn bày đầy cả bàn, An Tâm Á nuốt nước miếng ừng ực, giờ mới nhớ từ sáng đến giờ cô vẫn chưa có ăn cơm, cô đói bụng.

Trình Quân Hạo bật cười nhìn chòng chọc cô một hồi, hướng lên lầu hét lớn một tiếng, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng, ăn cơm. . . . . ." An Tâm Á đứng hình 囧, trời ạ, cái người đang thô thanh nộ khí này là Trình Quân Hạo sao? !

Giọng điệu này. . . . . . Làm cô hết sức bất ngờ.

"Ngồi xuống ăn cơm. . . . . ." Trình Quân Hạo kéo cô ngồi xuống, đưa cho cô một đôi đũa, trong lúc An Tâm Á chưa kịp bình tĩnh lại, Trình Quân Hạo giống như rất cao hứng, "Anh chuẩn bị cho em đồ ăn Trung Quốc, không biết hai bảo bối có thích hay không. . . . . ."

Trên cầu thang có tiếng bước chân chạy xuống, An Bình An Tĩnh chạy chậm chậm xuống lầu, hít mũi một cái, "Thơm quá, con cũng đói bụng. . . . . ."

Hai cậu nhóc mới vừa xuất hiện trên đầu cầu thang, ánh mắt Trình Quân Hạo cùng An Tâm Á liền tập trung lên trên người bọn chúng, cho đến khi bọn nó xuống đến nơi, Trình Quân Hạo đưa cho mỗi đứa một đôi đũa cùng cái muỗng, là dụng cụ dành cho trẻ em dùng, "Ăn cơm trước, đói bụng không. . . . . ." Giọng nói này tương đối dịu dàng.

An Tâm Á âm thầm run lên, cảm giác vô cùng lạ lẩm, tương đối không thích ứng được.

Đêm 13 ngáp một cái, cũng ngồi xuống, du côn cười lên, "Woa, rất nhiều món ăn ngon nha . . . . ."

"Sư phụ ngồi xuống ăn cơm. . . . . ." An Tĩnh kêu hắn. Đêm 13 cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống, tự mình lấy đôi đũa, bộ dạng tự cấp tự túc, sắc mặt Trình Quân Hạo tối sầm lại, mẹ nó, cả nhà bọn họ đang sum họp ăn cơm với nhau, một người ngoài như hắn lại chen ngang vào muốn tính toán chuyện gì? !

Nhất thời, năm người ăn cơm, không nói lời nào, Trình Quân Hạo rốt cuộc không nhịn được hỏi Đêm 13, "Anh tên là Đêm 13? !"

". . . . . . Ừ." Đêm 13 mơ hồ không rõ trả lời một câu, hắn đang ăn như hổ đói, rất không có hình tượng, Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, thật là, cái dáng vẻ như quỷ này có thể sẽ dạy hư hai bảo bối hay không, liếc mắt nhìn hai đứa nó, thấy bọn nó coi như văn nhã hữu lễ, Trình Quân Hạo bình tĩnh lại, như cũ nhằm vào Đêm 13, "Siêu trộm Đêm 13 trong truyền thuyết ? !"

"Ừ. . . . . ." Đêm 13 lần nữa đáp một tiếng.

An Tâm Á phát ra một tiếng kêu, nhìn chằm chằm Đêm 13 không nói lời nào. An Bình An Tĩnh tương đối bình tĩnh, coi như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm.

"Trữ Trữ, đây là chuyện gì xảy ra? !" An Tâm Á nhìn chằm chằm An Bình, cô cũng biết, nếu như có chuyện gì, nhất định là do tên nhóc này gây ra. Siêu trộm? ! Siêu trộm? ! Con bà nó. . . . . .

Biểu tình An Tâm Á cơ hồ muốn ăn thịt người rồi.

An Bình nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt rực rỡ, không chỉ có An Tâm Á nhìn vào cậu, ngay cả Trình Quân Hạo cũng nhìn hai cậu nhóc chằm chằm, rất muốn biết quan hệ của bọn họ. Ngay cả Đêm 13 là người trong cuộc bản nhân mặt mày cũng rất hứng thú, vô cùng có hứng thú muốn biết An Bình sẽ giải thích chuyện này thế nào.

Hiển nhiên, An Bình còn có đồng lõa, An Tĩnh khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra uất ức, "Cái này là lỗi của con, không liên quan tới anh hai. . . . . ."

". . . . . . Con." An Tâm Á khóe miệng giật giật, hư, ngay cả Lẳng Lặng cũng trở nên nguy hiểm rồi.

Trình Quân Hạo nheo mắt lại, vững vàng nhìn chằm chằm cặp sanh đôi, chuyện này căn bản không đơn giản như vậy, đừng nghĩ đưa ra cái cơ tùy tiện mà lừa gạt, huống chi bọn nó đã sớm biết mình là cha của chúng nó, lại đem An Tâm Á đưa tới tận cửa, trong chuyện này, không có ai giúp một tay làm sao có thể? !

Thật ra Trình Quân Hạo âm thầm có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của cặp song sinh, thật ra là rất muốn An Tâm Á cùng anh ở bên nhau thôi. Lòng anh, đột nhiên có chút nhói đau, đau lòng việc hai đứa vừa đáng thương mà cũng rất đáng yêu.

An Bình An Tĩnh liếc nhau một cái, trao đổi một ánh mắt, dường như chuyện này có muốn lừa gạt cũng không được, vì vậy, cặp song sinh suy nghĩ một chút, cuối cùng là quyết định nói thật, huống chi về sau muốn thẳng thắn thể hiện bản thân, không cần thiết phải che giấu.

Đêm 13 tiếp tục phấn đấu ở trên bàn cơm, không giải thích.

An Bình An Tĩnh suy nghĩ một chút, liền đem sự thật mười mươi nói rõ ràng, An Tâm Á ngây người như phỗng, Trình Quân Hạo khiếp sợ vô cùng, bọn họ đồng thời kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hai cậu nhóc. . . . . .

An Tâm Á cảm thấy tiêu hóa có chút không tốt, hôm nay cô thật sự là lần nữa biết rõ ràng về con trai của mình, vẻ mặt Trình Quân Hạo phức tạp, khó nói lên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.