"Được rồi, mặc dù ta không thích bị
người khác theo dõi, nể mặt Trữ Trữ, coi như không thấy. . . . . ." Đêm
13 bất đắc dĩ bi thống mà nói.
An Bình chận hắn, "Ngươi là trộm, dĩ nhiên không muốn có người theo dõi mình, ta cùng Lẳng Lặng không sao cả. . . . . ."
Đêm 13 bi phẫn tức giận rống lên, "Người ta là thần trộm, cậu đừng mở miệng một tiếng gọi trộm, giống sao? ! Huống chi, các cậu phải gọi ta một
tiếng sư phụ, sư phụ, có hiểu hay không? !"
An Bình bình tĩnh, "Mau luyện công đi, một hồi nửa trời tối, tôi cùng Lẳng Lặng còn phải về nhà ăn cơm nữa. . . . . ."
". . . . . ." Đêm 13 cứng họng. An Bình thật là không thèm xem một người
công phu đầy mình như hắn có chút cân nặng gì cả, đứa nhỏ này, không
khỏi có chút. . . . . . Ô, vô tình.
Một hồi lâu, Đêm 13 nói, "Bảo bối, hôm nay ta cũng đến nhà của cậu ăn cơm có được hay không? !"
An Tĩnh cuối cùng mở miệng, "Mẹ ta không ở nhà nha. . . . . ." Ý là ngươi đi cũng vô dụng.
Đêm 13 híp mắt cười, "Ta có thể vừa ăn vừa chờ, ngủ luôn ở nhà cậu cũng được. . . . . ."
"Cút. . . . . ." An Bình một cước đá hắn văng ra, lôi kéo Lẳng Lặng về nhà,
Đêm 13 tức giận ở phía sau kêu to, "Hai tên nhóc không có lương tâm, ô
ô, đá người ta đau quá. . . . . ."
=.=! ! An Tĩnh tóat mồ hôi, lực đá lần này, có vẻ hơi mạnh không? !
An Tĩnh liếc mắt nhìn An Bình, anh em tâm tình liên thông, cậu biết, anh
trai không muốn làm cho người theo dõi lầm tưởng Đêm 13 theo chân bọn họ sống cùng một chỗ, bọn họ là thật lòng muốn tác hợp cha mẹ a.
Nghĩ đến chỗ này, hai người cười khẽ, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc này.
Đoán chừng ông ấy trong lòng cũng tò mò tràn đầy rồi. Hai anh em nhất
thời tâm tình thật tốt.
Cảm giác hạnh phúc.
*
An
Tâm Á ở phòng chụp ảnh lăn lộn túi bụi, Jack dường như cố ý tìm cách tra tấn Phó Vũ Hằng, An Tâm Á coi như là đã nhìn ra, cô cũng bị dính líu,
mệt mỏi một buổi chiều, An Tâm Á rốt cuộc hiểu rõ, tên Jack này cũng
không phải thâm hiểm tầm thường mà là thâm hiểm đến đáng sợ. . . . . .
=.=! ! Không trách được bởi vì cùng cái tên biến thái trình độ cao đó làm
bằng hữu mà, có duyên là như thế, vật họp theo loài, biến thái cùng phúc hắc như là hai cực nam châm hấp dẫn lẫn nhau cực mạnh, An Tâm Á nhìn
Jack đôi mắt nhỏ cũng léo lên ngọn lửa mạo hiểm nho nhỏ, trong lòng cũng hừng hực lửa giận. . . . . .
"Tâm Á, hôm nay tôi làm cô vất vả
rồi. . . . . ." Jack híp mắt cười xấu xa, vẻ mặt mặt rực rỡ, so với với
con quỷ đáng sợ đã kêu la suốt cả một buổi chiều giống như hai người
hoàn toàn khác nhau. . . . . .
An Tâm Á khóe miệng giật giật, người này thật sự không phải là âm hiểm bình thường, "Không, không khổ cực. . . . . ."
Jack sờ sờ đầu của cô, kết thúc công việc.
An Tâm Á sững sờ tại chỗ, vì sao, vì sao anh ta cùng với tên dã thú kia
lại giống nhau đến vậy, sờ đầu cô, cô giống như động vật nhỏ sao? ! Mẹ
nó, An Tâm Á không nhịn được bạo nói tục.
Phó Vũ Hằng hiển nhiên
cũng mệt mỏi vô cùng, anh kiệt sức đi đến bên cạnh An Tâm Á đáp lời nói: "Jack đạo diễn thật không phải tầm thường, người bình thường tuyệt đối
không thể so sánh được, yêu cầu thật là nghiêm khắc. . . . . ."
An Tâm Á mắt trợn trắng lên, lời nói này chính là biến tướng mà nói Jack
biến thái sao, cô cũng híp mắt cười, "Đúng vậy a Đúng vậy a, Hollywood
đúng là không giống người bình thường. . . . . ."
Hai người hận
không được bắt tay trao đổi ý kiến ăn ý của nhau, trong lòng oán thầm
của mỗi người rất giống nhau, trình độ biến thái của người đến từ
Hollywood cũng làm người ta giận sôi, hành hạ người ta giống như hành hạ động vật, làm người ta không còn giống người nửa. . . . . .
=.=! ! An Tâm Á bị chính những tưởng tượng phóng đại của mình làm cho kinh ngạc một chút.
Phó Vũ Hằng nhìn An Tâm Á, cảm kích nói: "Hôm nay thật là cám ơn cô, An Tâm Á, nếu không phải là cô nói giúp tôi, đoán chừng tôi đã bị đổi rồi. . . . . ."
Trong con mắt của anh lòng cảm kích không phải giả, An
Tâm Á ấm áp trong lòng, cười nói: "Người nào lại không có lúc xảy ra
chuyện chứ, không quan trọng. Chỉ cần về sau đừng tới trễ là được, chọc
giận Jack, tôi cũng bị dính líu, tính tình của anh ta anh cũng thấy rồi
đấy. . . . . ."
Phó Vũ Hằng gật đầu một cái, cảm động muốn rơi
nước mắt, một mặt cùng với cô hướng thang máy đi, một mặt nói: "Buổi tối có chuyện gì không? ! Vì muốn cảm ơn cô, mời cô ăn cá cơm tối. . . . .
."
An Tâm Á sửng sốt, ánh mắt của cô sáng lên, bữa cơm này không
ăn thì uổng quá, huống chi cũng không tính là ăn không, cô là nói giúp
anh mới có lộc được mới ăn, có chút động lòng, rất muốn đi, nhưng vừa
nghĩ tới cái tên phúc hắc đó đã hẹn cô, cô liền buồn bực, trong lòng đấu tranh không ngừng do dự.
"An Tâm Á. . . . . ." Ba chữ lạnh lẽo
chen vào, lời nói giống như dao lạnh cắt vào An Tâm Á, cô run lên, quay
đầu liền nhìn thấy Trình Quân Hạo mặt tối hù nhìn mình chằm chằm, mặt
tức giận.
o(╯□╰)o An Tâm Á đại nạn rồi囧, có cần phải khoa trương
công khai vậy sao? ! Như vậy chẳng phải đều bị mọi người bắt sặp rồi
sao, mẹ nó.
Cô cười gượng hai tiếng, "Tổng giám đốc Trình một ngày tốt lành. . . . . ."
Phó Vũ Hằng hiển nhiên cũng giật mình, anh lui một bước, lui xa An Tâm Á
đến nơi an toàn, "Tổng giám đốc Trình một ngày tốt lành. . . . . ."
Trình Quân Hạo rõ ràng cực kỳ khó chịu, âm ngoan trừng mắt liếc Phó Vũ Hằng,
"Xem ra hôm nay đến trễ đã làm não của anh hỏng rồi sao? Phó Vũ Hằng, vị trí vai nam chính giữ lại được, thì lo làm thật tốt công việc cho tôi,
chớ còn câu dẫn nữ chính. . . . . ."
". . . . . ." Phó Vũ Hằng
mặt trắng bệch im lặng, nhìn lướt qua hai người, quả nhiên giống như lời đồn đãi, An Tâm Á là phụ nữ của Trình Quân Hạo sao? ! Anh cúi đầu không lên tiếng, trong con ngươi thoáng qua một chút mất mạt thất vọng.
An Tâm Á không đành lòng, áy náy đối với Phó Vũ Hằng nói: "Hôm nay tôi có chuyện, lần sau ăn cơm nha. . . . . ."
Phó Vũ Hằng ánh mắt sáng lên, gật đầu một cái.
Sắc mặt Trình Quân Hạo âm trần, kéo tay An Tâm Á vào thang máy, khung cảnh
đột nhiên trở nên lạnh lẽo , An Tâm Á run lên, cười gượng hai tiếng, anh không mở miệng nói chuyện, làm cho cô không có cách nào mở miệng, hoàn
cảnh này tương đối u ám.
Thang máy đi thẳng xuống, đến bãi đậu xe tầng hầm đầu tiên, An Tâm Á rốt cuộc không nhịn được nói, "Tổng giám
đốc Trình, chúng ta đi đau ăn cơm, tôi muốn sớm một chút về nhà. . . . . ."
Trình Quân Hạo mặt lạnh, ôm hông của cô, đột nhiên đã đến gần, môi liền áp lên miệng của cô, bá đạo hôn sâu.
"Ưmh. . . . . ." An Tâm Á sửng sốt, người đàn ông đáng chết, phát tình thú
cũng không thể ở chỗ này mà phát nha, nụ hôn của anh bá đạo lại truyền
nhiệt, An Tâm Á có chút chống đỡ không được, mềm đi trong ngực anh.
Con mắt Trình Quân Hạo trở nên đỏ hồng, "Không ăn cơm nửa, trở về ăn em. . . . . ."
o(╯□╰)o An Tâm Á mặt đỏ như tôm luộc 囧, lời nói này, thật là lạnh.
Anh bá đạo kéo tay của cô nhét cô vào trong xe anh, kéo kéo cà vạt, cặp mắt bốc lên ngọn lựa nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào bộ dạng càng thêm đáng sợ.
An Tâm Á có chút choáng váng, anh sẽ không cần ở trong xe làm chuyện đó chứ, mẹ nó.
"Tôi, hơi đói rồi, đi ăn cơm đi. . . . . ." An Tâm Á coi như là xin khoan dung.
"Nếu hôm nay anh không có hẹn em, em có phải sẽ không cự tuyệt lời mời của
Phó Vũ Hằng hay không? !" Trình Quân Hạo nhìn chằm chằm cô, khí thế hung hăng, "Nói thật, không cho phép nói dối. . . . . ."
". . . . . . Ừ." An Tâm Á nói nho nhỏ cúi đầu lo sợ, vẫn gật đầu một cái, nói láo dường như không cần thiết.