Trình Quân Hạo không lên
tiếng, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng giày da ken két
tiếng bước chân vang vọng ở chung quanh bọn họ, rốt cuộc đi tới cuối nhà tù, nằm một đống phía sau cửa sắt đang đóng chính là Trình đại thiếu
gia, Trình Quân Hoa, người anh cùng cha khác mẹ của anh.
Trình
Quân Hoa hiển nhiên vẫn còn chịu tác dụng của ma túy phát tác ở bên
trong, cả người tiều tụy không chịu nổi, hốc mắt hỏm sâu, vẻ lanh lợi
bình thường đã không thấy bóng dáng, hắn nghe thấy tiếng bước chân, đánh run run quay đầu lại, hàm răng run rẩy, cả người nhào tới, tay xuyên
thấu qua song sắc vươn ra xung quanh, "Cho ta thuốc. . . . . . Cho ta
thuốc. . . . . . Muốn tiền, cha ta có tiền. . . . . ."
"Anh. . . . . ." sắc mặt Trình Quân Hạo rất lạnh, ánh mắt giống như diêm vương dưới địa ngục, "Muốn thuốc sao? !"
"Quân Hạo. . . . . ." Trình đại thiếu thấy là anh, càng thêm kích động, "Em trai, cho ta thuốc, thuốc. . . . . ."
Trình Quân Hạo đến gần một bước, chăm chú nhìn chằm chằm hắn, "Khó chịu sao? ! Anh hai. . . . . ."
"Khó chịu, thật khó chịu. . . . . . Em trai, mau gọi bọn họ cho ta thuốc. . . . . ." Trình Quân Hoa bị cơn ghiền phát tác, cả người dẩy lên như bị
chứng động kinh, cầu khẩn liên tiếp, vẻ phách lối thường ngày cũng hoàn
toàn không thấy bóng dáng, quả nhiên ma túy có thể làm cho người ta
nhanhc chóng mất hết ý chí.
Trình Quân Hạo trên mặt tràn đầy thù
hận, lão hồ ly, tất cả những gì trong quá khứ ông trút lên người tôi,
tôi sẽ trả lại gấp đôi cho con trai của ông.
Ban đầu anh dính vào ma túy, cũng là do lão hồ ly bí mật tìm người làm, Trình Quân Hạo cả
đời cũng không thể nào quên được những năm tháng đó, sống không bằng
chết, anh mất rất hết sức lực cùng ý chí, may có Con Muỗi mới hoàn toàn
cai được.
Trình Quân Hạo cắn răng, tất cả những chuyện mà lão già đó làm, đều cũng chỉ là vì muốn hủy diệt anh, hổ trợ cho con lớn của
hắn Trình Quân Hoa, dễ dàng từ trong tay anh đoạt lấy CBD giao cho Trình Quân Hoa.
Trình Quân Hạo tay nắm lại thật chắt, anh nhắm mắt
lại, nhớ tới cái chết của mẹ, rồi khoản thời gian muốn chết không được
muốn sống không xong đó, anb rất hận không được tự tay róc xương lóc
thịt cha con bọn họ, những kẻ không bằng heo chó. . . . . .
Muốn cướp CBD, không thể nào, CBD là ông ngoại anh để lại cho anh, không tới phiên Trình lão cùng Trình Quân Hoa có được.
Khi nhớ tới tất cả chuyện đó, trên trán anh gân xanh liền nổ lên , nhe răng tàn nhẫn cười một tiếng, "Anh hai, tôi lập tức cho anh thuốc, anh lập
tức có thể thành tiên. . . . . ."
Con Muỗi theo phía sau là bốn
đàn em, bọn họ mở của sắt ra, đồng loạt ép đến Trình Quân Hoa, Trình
Quân Hạo mang theo sâu nhất nồng nhất thù hận lạnh lùng phân phó, "Lấy
liều thuốc mạnh nhất tiêm vào, ta muốn hắn đến chết cũng không từ bỏ hay cai nhiện được, ta muốn hắn sống không bằng chết, tự hành hạ mình đến
chết. . . . . ."
Anh còn phải làm cho gả Hồ Ly như Trình lão đau lòng đi cầu anh bỏ qua cho con trai hắn.
Anh muốn đem tất cả tội nghiệt toàn bộ trả lại trên người hắn. . . . . .
Mắt lòng lên tràn đầy thù hận.
Con Muỗi lo lắng liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, đau lòng thay cho anh hai,
nếu như khi đó không có hắn, anh hai đoán chừng đã bị hủy hoại rồi. . . . . . Nhớ tới, cũng rất hận tên Hồ Ly Trình lão.
Không ngờ được
sau khi điều tra mới biết, vốn là Trình lão âm thầm tìm người dụ dỗ anh
hai rơi vào con đường nghiện ngập ma túy, không thể tha thứ.
Quá
đau lòng, thế gian này tại sao có thể có một người cha như thế, Con Muỗi vừa nghĩ tới sự đau khổ tronh lòng của anh hai, hắn liền khó chịu không thôi, lần này. . . . . . Cũng là bị buộc phải phản kích, anh hai đã bị
thù hận bức đến không chỗ có thể trốn, Trình lão căn bản không muốn bỏ
qua cho anh, trận đấu lần này giữa hai cha con, chỉ sợ chỉ có kết cục
người sống kẻ chết mới thôi. . . . . .
Tâm tư tận đáy lòng của
Trình Quân Hạo như đại dương sâu thẩm, sâu không lường được đáy, trong
con ngươi xẹt qua một chút mất mát đau đớn, "Quay lại, ta muốn đem cảnh
hắn độc phát cho lão hồ ly xem một chút, để xem hắn có thể trốn được đến khi nào, hừ. . . . . ."
Trông cậy vào Hổ Bang tới giúp hắn, chơi với hổ, cẩn thận tự tìm diệt vong. Hắn xem đoạn phim này xong, hắn còn
có thể không hiện thân sao, Trình Quân Hạo chính là muốn buộc hắn hiện
thân, lẫn trố như con rùa đen rút đầu, thật là không có bản lỉnh.
Trình Quân Hạo không quan tâm, dù phải dùng thủ đoạn đối với hắn. Một kẻ hèn
hạ vô sỉ như lão hồ ly đó, dùng thủ đoạn đối với lão, không chút nào là
quá.
*
An Tâm Á xuống xe, đi bộ đến siêu thị, mua sữa
tươi, trái cây, còn có chút rau dưa, chuẩn bị về nhà làm salad cho hai
bảo bối ăn. Trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, hai đứa bọn nó đã ăn cơm
hay chưa.
Đang chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ
bé cùng nhau song hành đi tới, trong tay còn đang cầm chân gà thật bự,
một mặt gặm, một mặt nói chuyện, quay đầu lại cũng nhìn thấy cô.
Ách. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." An Bình An Tĩnh chạy qua, trong tay dính đầy mỡ, cũng không
quản, chỉ biết nhào tới trên người An Tâm Á, trên miệng đầy mỡ cũng bất
kể, lôi kéo muốn hôn An Tâm Á.
Có thể thấy được, bọn chúng rất nhớ An Tâm Á.
An Tâm Á cảm động đồng thời cũng có chút không biết nói gì 囧, trời ạ dầu mỡ này rửa khó sạch lắm à a. . . . . .
"Hai con sao đến bây giờ mới về? !" An Tâm Á tức giận trợn trừng mắt nhìn
bọn chúng, "Đi đâu chơi? Mẹ không ở nhà, các con vô pháp vô thiên phải
hay không? !"
An Bình An Tĩnh nhất thời có chút uất ức, "Mẹ, bảo bối đã nói với mẹ, chúng con đi luyện 跆 quyền đạo rồi mà. . . . . ."
"Có thật không? !" An Tâm Á liếc bọn hắn một cái, "Về sau không cho phép về nhà trễ như thế, nghe không? !"
Hai cậu nhóc nhanh chóng gật đầu một cái.
"Các con buổi tối ăn cái gì? ! Ăn đùi gà sao? !" An Tâm Á bổng dưng cảm thấy giật mình, rất muốn đánh bọn chúng, "Cái này không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều không tốt cho bao tử, còn ăn. . . . . ."
Hai cậu nhóc cố
chống chế một chút , nói: "Mẹ, con cùng anh hai ăn cơm về sau đó mới mua cái này ăn, thật, lúc nảy thầy giáo đã mua cơm cho chúng con rồi. . . . . ."
Cố gắng lấy lòng bắt đầu đọc thực đơn ăn cơm buổi tối, An
Tâm Á nghe liền yên tâm, xách lấy hộp KFC trong tay bọn chúng, giận,
"Đây cũng là thầy giáo của các con mua? ! Thật là, hai người các con ăn
nhiều như vậy, nhất định sẽ đau bụng, ngày mai tìm hắn tính sổ, tại sao
có thể mua cho các con nhiều như vậy chứ. . . . . ."
An Bình An
Tĩnh xin khoan dung nói, "Mẹ, thỉnh thoảng mới mua có một lần thôi mà,
con cùng Lẳng Lặng không phải ngày nào cũng ăn cái này . . . . . ."
Hai cậu nhóc bộ dạng đáng thương làm An Tâm Á lại có chút đau lòng , cô
không có ở bên cạnh chăm sóc bọn chúng, còn lại đi trách cứ tên thầy
giáo kia, thật là không hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, cô dắt lấy tay
của bọn chúng, "Về nhà, ăn trái cây. . . . . ."
"Ừ a. . . . . ." Hai cậu nhốc thỏa mãn cười, thật vui vẻ đi trở về.
An Bình quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, cảm giác có tầm mắt đang
nhìn bọn họ, An Bình âm thầm nghĩ, người của ông ấy bây giờ cũng chưa có đi, ừ, coi như có trách nhiệm.
Người trong xe đã sớm trợn mắt há mồm, này hai gương mặt này, rõ ràng là. . . . . .
Ôn Tâm bịt miệng lại kinh ngạc, quả thật không thể tin được đây là thật,
thế nhưng, thế nhưng. . . . . . An Tâm Á thế nhưng vì Trình Quân Hạo
sinh hai đứa bé? !
Đứa bé gọi là mẹ không sai, khuôn mặt này, cái trò mà người của anh ta diễn làm sao sẽ không nhìn ra, cô thật muốn
chủi rủa một trận.
Hai khuôn mặt này căn bản là cùng một cái mô
hình với Trình Quân Hạo mà khắc ra, nếu như nói bọn họ không phải cha
con, đánh chết cô cũng không tin. . . . . .