Đột nhiên anh kéo tay An
Tâm Á, lôi vào trong ngực, đầu ngón tay cợt nhã nâng cằm cô lên, "Tiểu
mỹ nhân, Vương lão nếu không muốn em, không bằng đi theo anh. . . . . ." Trong mắt anh ánh lên sự trêu chọc, mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm An Tâm
Á. Hít thở khiến cho mùi hương thơm ngát đặc biệt trên người cô chui vào bên trong anh, làm cho anh động lòng một lúc. . . . . .
An Tâm Á vừa giận vừa sợ, nhưng là, cô cũng không dám cử động, mặc dù nhất thời
không kịp phản ứng, cũng may cô đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần, hiện tại
dù tình huống như thế nào cũng có thể tiếp nhận.
Người đàn ông
này, cứng rắn nhưng vẫn hấp dẫn, đẹp trai bức người, khóe miệng nhếch
lên tạo chút tà khí, câu hồn đoạt phách, tim An Tâm Á rất không biết
nghe lời đập như trống, mặt cũng đỏ mấy phần.
Chung quanh một
trận xôn xao, Trình Quân Hạo đã nỗi tiếng phong lưu, lần này. . . . . .
Nhưng lại công khai giành quà tặng của Vương lão sao? ! Tuyệt ~~ vô cùng kịch tính. . . . . .
"Này, này. . . . . ." Lần này Chu Hoài đỏ
mặt, vừa giận vừa sợ lại sợ, nhìn Vương lão, lại nhìn Trình Quân Hạo,
hôm nay nhất định phải đắc tội một trong hai sao? ! Trình Quân Hạo cũng
là ác bá không thể đắc tội nổi. . . . . .
Trong mắt Vương lão
thoáng qua ánh tàn ác, nhưng rất nhanh che giấu, "Trình nhị thiếu gia là người trẻ tuổi, tiểu nha đầu này non nớt như vậy, tất nhiên cũng chỉ có người như Trình nhị thiếu gia đây mới có hứng thú nha, tài tử xứng mỹ
nhân, tuyệt phối, Trình nhị thiếu gia thích thì cứ mang đi. . . . . ."
Coi như ông thức thời! !
Trình Quân Hạo hừ lạnh, trong lòng sảng khoái vô cùng, đoạt được thịt trong
mâm Vương lão, cuối cùng hôm nay cũng có một chuyện sảng khoái, huống
chi tiểu nha đầu này quả thật rất xinh đẹp.
"Vậy tôi cũng không
khách khí. . . . . ." nhíu mày Trình Quân Hạo ôm An Tâm Á hướng bên
ngoài đi, cười ha ha, "Tôi muốn hưởng dụng bữa tiệc lớn này không kịp
đợi nữa rồi, tôi đi trước một bước. . . . . ."
Anh cười đắc ý mà cuồng vọng, ôm mỹ nhân, trực tiếp đi ra ngoài.
Chu Hoài như thế nào cũng không ngờ tới chuyện lại diễn biến thành ra như
vầy, hắn nhanh chóng vò đầu bứt tai, "Vương lão, chuyện vay tiền của Chu thị . . . . . ."
Trong mắt Vương lão hiện ra sự tàn ác, "Cút. . . . . ." Bị Trình Quân Hạo khiêu khích xong, hắn đang một bụng tức giận,
Chu Hoài này lại không thức thời như vậy, làm hắn rất khó chịu.
Hắn hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống tên họ Chu này được, Chu
Hoài sợ hãi nào dám ở lại. Không đợi Vương lão gọi Quản gia tới ném hắn, liền sợ tới mức muốn tè ra quần mà dắt Chu Chỉ Vân đang ngẩn người chạy ra, đối với An Tâm Á vừa ghét vừa giận.
Chu Chỉ Vân vừa về nhà
liền hướng phía An Như Ý như nổi đóa, "Con gái của tiện nhân, quả nhiên
vẫn là tiện nhân, thế nhưng dám công khai câu dẫn Trình nhị thiếu gia,
hạ tiện. . . . . ." Ngôn ngữ ác độc, làm An Như Ý kinh hãi.
Chu
Chỉ Vân thường như vậy, thời gian dài, bà cũng không buồn quan tâm,
nhưng là, bà để ý chính là Chu Chỉ Vân nói câu dẫn Trình nhị thiếu là
chuyện gì xảy ra? ! Bà vội vàng, kéo Chu Chỉ Vân lại, trong mắt mang
theo vẻ kinh hoảng, "Con, con nói cái gì? !"
Trình nhị thiếu gia? ! Không, không. . . . . . Trời ơi? ! !
Chu Chỉ Vân một bụng tức giận, đẩy bà ra tức giận mắng, "Đê tiện, mẹ con các ngươi đều là lũ đê tiện. . . . . ."
Chu Hoài trầm ngâm đáng sợ, diện mạo đáng sợ, hoàn toàn cũng mất vẽ ôn hòa
thường ngày, trong mắt toàn bộ đều là tức giận. . . . . .
An Như Ý trong mắt thì toàn vẻ sợ hãi, hướng tới nắm lấy Chu Hoài, "Tâm Á đâu
rồi, Tâm Á đi đâu vậy? ! Các người mang con bé đi đâu vậy? !"
Chu Chỉ Vân giận không kềm được, vừa nghe đến chuyện này càng thêm giận dữ, "Cô ta, cô ta có bản lĩnh. . . . . . Cô ta dám câu dẫn Trình nhị thiếu
gia lên giường, bị anh ta mang đi rồi, kỹ nữ sinh con vẫn là kỹ nữ, hạ
tiện. . . . . ."
Lời của cô ta mang theo vài chổ không đồng nhất, còn có sự ghen tỵ nồng đậm, mặt cũng đã thay đổi hình dạng.
"Không. . . . . ." An Như Ý tức giận công tâm, liền thở gấp từng đợt, ngã nhào trên đất, bất tỉnh nhân sự.