Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 167: Chương 167: Mẹ, bế con




"Ừ, người phụ nữ An Như Ý này là vợ của Chu Hoài, chính là chủ của công ty Chu thị, bảy năm trước tìm lão gia muốn vay của ngân hàng chúng ta chống đỡ Chu thị. . . . . ." Người áo đen nói.

Vương lão nheo lại mắt, "Không nghĩ tới, thật không thể ngờ tới. . . . . ."

An Tâm Á là con gái của bà ta? ! Nếu như người tên An Như Ý này chính là con gái thứ hai của ông chủ tập đoàn An thị trước kia, như vậy? ! Bà ta cũng chính là vợ của Trình lão và cũng là mẹ của Trình Quân Hạo? !

Chuyện này, thật là thú vị. . . . . .

"An Tâm Á đó? Là con gái của Chu Hoài sao? !" Vương lão nhỏ giọng hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa rõ, mà hình như không phải, nếu là vậy, thì phải nên là họ Chu mới đúng, cha đẻ không rõ, cũng có khả năng là con gái Trình lão. . . . . ." Người áo đen nói.

Vương lão nheo mắt lại, "Chuyện này điều tra rõ ràng cho ta, nếu như sống động như vậy thì sẽ rất thú vị rồi. . . . . ."

"Phải . . . . ."

*

Khi tỉnh lại vào sáng ngày thứ hai, An Tâm Á vẫn có chút không thích ứng được, cô lại đang ở trong nhà Trình Quân Hạo, còn hai bảo bối thì nằm ngủ một bên, bên còn lại là Trình Quân Hạo.

Một nhà bốn người, vô cùng hài hòa a.

Nhưng mà, An Bình An Tĩnh lại rất bi thảm bị chen đến góc giường, tướng ngủ của Trình Quân Hạo thật không đẹp chút nào, cứ ôm lấy An Tâm Á, An Tâm Á muốn tránh, kết quả là cặp song sinh liền gặp bi kịch, từ giữa giường mà bị chen đến tận gốc, kém 10 cm nữa sẽ bị chen đến dưới gầm giường.

An Tâm Á đau đầu, cô cùng Trình Quân Hạo ngó chừng là những cha mẹ cực kỳ kém cõi. Mẹ nó.

Trong lúc cô mất hồn để vạch đen kéo đầy đầu, thì Trình Quân Hạo tỉnh, anh vừa nhìn thấy vẻ mặt An Tâm Á co giật như thế, anh cũng ngẩn người, ngược lại bật cười nói: "Về sau chắc nên sửa đổi tướng ngủ một chút, không hợp với hình tượng chút nào. . . . . ."

Anh cười gượng hai tiếng, thấy An Tâm Á trừng anh, vội vàng vén chăn lên đứng dậy.

"Tối hôm qua anh vào phòng lúc nào ? ! Tại sao lại muốn tới chen lấn với chúng em chứ? !" Trong lòng An Tâm Á có chút mất thăng bằng, đối với anh hơi có chút địch ý, chất vấn này hiển nhiên rất ấu trỉ.

Trình Quân Hạo nhíu mày, "Cũng sắp kết hôn rồi, về sau sẽ luôn luôn ngủ cùng với nhau, cái gì mà chen với không chen chứ, hơn nữa, trong nhà này phòng còn nhiều mà, đến lúc đó cũng sẽ sửa chữa một gian phòng trẻ riêng cho Trữ Trữ cùng Lẳng Lặng ở đó, hai đứa bọn nó có lẽ cũng không muốn ở chung một phòng với chúng ta đâu. . . . . ."

Chân mày An Tâm Á trực nhảy, thấy anh nói lẽ thẳng khí hùng, cô hừ lạnh một tiếng, "Con trai tuyệt đối là muốn ở chung với em, sẽ không cần anh, cũng sẽ không bị anh thu mua. . . . . ."

Đây là điều duy nhất mà cô có thể kiên trì nhận định mà thôi.

Trình Quân Hạo lắc đầu mà cười, cô nhóc này, chắc vẫn còn để ý chuyện của mẹ ngày hôm qua đi, đoán chừng là trong lòng vẫn khó chịu, cũng không biết làm thế nào mà mẹ lại bị mình mua chuộc được, cho nên, trong lòng vẫn còn đang lầu bầu oán giận đây mà, cũng làm khó cô rồi.

"Được rồi được rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo dụ dỗ cô, "Anh cũng không giành con với em, bọn chúng không phải là đang ở bên cạnh em ư, Tâm Á, có mẹ ở đây, có các con ở đây, chúng ta cùng nhau sống thật hạnh phúc không phải tốt vô cùng sao? ! Không cần khó chịu như vậy được không, hãy để lòng mình thư thái, mà đến với anh đi . . . . . ."

=.=! ! Người này so ra hình như càng ngày càng buồn nôn thì phải? ! Hiện tại An Tâm Á nghĩ muốn đá chết anh.

Bên này An Bình cũng đã tỉnh, cậu nhàn nhạt nhìn chằm chằm hai người, "Hai người muốn đánh tình mắng yêu gì thì làm ơn đừng đem ra trước mặt của chúng con, đừng tình làm hư tâm hồn ngây thơ của chúng con chứ, làm ơn, Lẳng Lặng cùng con mới có sáu tuổi thôi. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ." An Tâm Á cứng họng rồi, mặt đỏ bừng, ngược lại Trình Quân Hạo càng già càng lão luyện, "Trữ Trữ, bây giờ con học một chút đi là vừa, về sau rất hữu dụng đó. . . . . ."

An Tâm Á quả thật muốn chửi tục thật lớn, anh không có thứ khác để dạy con trai sao, sao lại đi dạy mấy thứ này, quá thất đức.

"Trữ Trữ. . . . . ." An Tâm Á trừng mắt liếc Trình Quân Hạo, lại trừng tới An Bình, "Không cho trêu ghẹo mẹ. . . . . ."

An Bình ngáp dài, "Ai bảo sáng sớm con vừa mới tỉnh lại chỉ nghe thấy một cuộc đối thoại không hòa thuận ?"

"Tên nhóc chết tiệt, vậy chứ ai cho con được phép tự mình quyết định được ngủ ở đây? !" An Tâm Á nổi giận, chỗ nào không hòa thuận chứ, rất hòa thuấn có được hay không? ! Tên nhóc này nha có phải trái tim thuần khiết đã bị lấy mất rồi hay không nữa? ! Thật khiến người khác choáng nha, càng ngày càng giống tánh tình của Trình Quân Hạo rồi đó.

An Bình nhàn nhạt đứng dậy, "Thôi đi, nếu không phải là Lẳng Lặng ngủ ở đây, con mới lười phải cùng ngủ với hai người, hừ. . . . . ."

(⊙_⊙)

An Tâm Á ngây ngẩn cả người, An Bình chảnh chẹo bước ra khỏi phòng, đi rửa mặt.

Bộ dáng kia cũng làm cho Trình Quân Hạo phải bật ra tiếng cười kiềm nén, người ngày chỉ biết vui sướng khi người gặp họa, An Tâm Á lại bất bình một phen, mẹ nó, tính tình biến thái như vậy, thật là cùng cái người nào đó giống nhau như đúc.

An Tâm Á ngẩn ngơ, thầm nói: "Có phải Trữ Trữ đã bước vào thời kỳ phản nghịch rồi hay không vậy? !"

Ô ô, rất tổn thương tâm hồn của cô mà.

An Tĩnh cũng tỉnh, mở lớn hai mắt, nhìn thấy An Tâm Á liền nhích qua hướng cô, "Mẹ, bế con. . . . . ."

An Tâm Á đi qua ôm cậu, thật tốt khi vẫn còn có Lẳng Lặng có thể để cho cô thể hiện cùng phát huy ánh sáng của tình mẫu tử, nếu không, tính tình của cô chắc cũng sẽ phải trở nên biến thái luôn mất.

"Mẹ dẫn con đi đánh răng. . . . . ." An Tâm Á ôm cậu, vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính đánh răng rửa mặt.

Trình Quân Hạo thỏa mãn nhìn cảnh này, lần đầu tiên cảm thấy nơi này có mùi vị gia đình, rất thỏa mãn, cảm xúc trong lòng vô cùng tràn đầy, anh bình tĩnh liếc mắt nhìn An Tâm Á, từ trong phòng đi ra ngoài, đi tới phòng dành cho trẻ của An Bình, An Bình đã thay áo ngủ ra, đang trong quá trình mặt vào đồng phục học sinh của vườn trẻ, vừa nhìn thấy anh đi vào, liền có chút luống cuống, vội vàng mặc quần áo, "Sao ônh không gõ cửa? !"

Trình Quân Hạo sửng sốt, thấy cậu đỏ mặt, anh mới biết là cậu bé không được tự nhiên rồi, đoán chừng vì tối hôm qua anh đã quá thân cận với cậu nên bây giờ cũng khiến cho cậu bé có chút xấu hổ, anh cũng không để ý, cười híp mắt nói: "Được, lần sau cha sẽ chú ý, nhưng mà, Trữ Trữ, con cũng quá kỳ quái rồi, chỉ là nhìn con thay quần áo, có cần thiết phải đỏ mặt không? !"

An Bình bĩu môi, có chút không vui, cậu hừ một tiếng, quay mặt đi, "Tìm tôi có việc gì? !"

Mẹ nó, tên nhóc này, không có việc gì không thể tìm con à? ! Trình Quân Hạo khó chịu, vậy chứ nếu là An Tâm Á đem cậu nhìn sạch bách, thì cậu cũng sẽ không đỏ mặt, chưa nói tới anh là một người đàn ông trưởng thành, mà còn là cha của nó, vừa nhìn nó nó liền xấu hổ? ! Thật sự không thể lý giải được mà. Trình Quân Hạo vừa khó chịu lại còn bất bình, nhưng những thứ này cũng chỉ có thể oán thầm trong nội tâm mà thôi, chứ cũng không dám nói ra, tự tôn của An Bình thế nhưng lại mạnh vô cùng, đắc tội với nó, Trình Quân Hạo anh xác thực cũng sẽ rất vất vả, vì sợ rằng chuyện dụ dỗ trở lại là khó khăn. Lặng yên. . . . . .

"Không có sự tình gì lớn, chỉ là nói cho con biết một tiếng. . . . . ." Trình Quân Hạo hít một hơi thật sâu, "Tối hôm qua, Trình lão. . . . . . Tự sát. . . . . ."

An Bình cau mày, sửng sốt một chút, không lên tiếng thật lâu.

Trình Quân Hạo thản nhiên nói: "Chính là muốn nói cho con biết một tiếng, không có chuyện gì khác, con thay xong quần áo thì xuống ăn điểm tâm. . . . . ."

Anh xoay người muốn ra khỏi phòng, đột nhiên ống tay áo bị An Bình kéo lại, anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn chằm chằm An Bình.

An Bình không được tự nhiên quay mặt lại, nhỏ giọng nói: "Nếu lão cũng đã chết rồi, thì tất cả mọi chuyện cũng đều đi qua rồi, ông đó. . . . . . Chớ suy nghĩ quá nhiều. . . . . ."

( ⊙ o ⊙ )!

Đây là lời an ủi sao? ! Vậy sao? Đúng không! !

Trình Quân Hạo nhất thời như mở cờ trong bụng, cúi đầu ôm lấy cậu liền hung hăng hôn một tiếng thật kêu, mặt An Bình lập tức đỏ như mông khỉ, buồn bực nói: "Sao tự nhiên lại tỏ ra thân thiết như vậy chứ. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.