"An Tâm Á, mày phải làm người mẹ sắc
bén nhất trong lịch sử, bảo vệ tốt hai bảo bối. . . . . ." An Tâm Á tự
cổ vũ bản thân, hít một hơi thật sâu, mới vào nhà, đề phòng hai bảo bối
lo lắng, cô sửa soạn lại bộ dạng nhếch nháng của mình một chút, mới xoay chìa khóa vào nhà.
Mới vừa đóng cửa lại, An Tâm Á liền giật mình.
"Mẹ. . . . . ." An Bình híp mắt, mang biểu tình như đang xem kịch, còn có
chút xem thường, nhìn lướt qua An Tâm Á từ trên xuống dưới, giống như
đang phán xét có chút đắc ý , "KFC đâu? !"
o(╯□╰)o
An Tâm Á toàn thân cứng đờ, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, bởi vì cô gặp tên cầm thú đó nên ngay lập tức quên sạch hết mọi chuyện.
"À. . . . . ." An Tâm Á đang suy nghĩ cách giải thích, An Bình liền đưa một ánh mắt sai khiến bảo An Tĩnh đang ở bên khóc lớn lên, "A a, mẹ, bảo
bối thật đói bụng. . . . . ." Nước mắt của cậu nhóc liền ồ ạt rơi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại một là bộ mặt cực kì uất ức, cộng thêm
bộ dạng đáng thương ôm bụng cáo trạng, An Tâm Á liền cảm thất rất đau
lòng, nhào qua liền ôm lấy cậu mà hôn, "Bảo bối, mẹ lập tức nấu cơm cho
con ăn. . . . . ."
"Bảo bối muốn ăn KFC cơ. . . . . ." An Tĩnh giống như quyết tâm, trưng ra bộ dạng như không được ăn KFCthì không bỏ qua.
"Được rồi, mẹ mang bảo bối đi ra ngoài ăn. . . . . ." An Tâm Á mặc dù sót
tiền, nhưng thấy cậu bé như vậy, trong lòng cô cũng không chịu nổi, chỉ
trách cô quá vô dụng thôi.
An Bình hừ lạnh một tiếng, nheo mắt tỉnh táo hỏi, "Mẹ, người ta có nhận mẹ vào làm chưa? !"
". . . . . ." An Tâm Á vô cùng đau lòng, trầm mặc một lúc.
"Chưa? !" An Bình bình tĩnh nhíu mày, "Bây giờ đi ăn KFC có phải muốn ba ngày sắp tới đói chết? !"
". . . . . ." An Tâm Á chống chế, "Hôm nay phỏng vấn mặc dù không thành
công, mặc dù không được làm người mẫu, nhưng mẹ có thể tìm một công việc khác, chắc chắn có thể chi trả được tiền mướn phòng cùng sinh hoạt phí . . . . . ."
Bộ dạng hoài nghi của An Bình quét qua, An Tâm Á lập
tức chột dạ rùng mình, An Bình tiểu bảo bối, con có thể không cần dùng
cái ánh mắt người lớn như vậy nhìn mẹ được hay không, làm cô không biết
nói gì, giống như thấy được một tên cầm thú tương lại. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." An Bình cười âm hiểm, "Mẹ có biết hay không hiện tại ở Trung Quốc rất khó tìm công việc, nhất là thành phố A này, chờ mẹ tìm được
công việc, con cùng Lẳng Lặng đã đói chết ở đầu đường. . . . . ."
". . . . . ." Nói vậy rất có lực sát thương, hơn nữa An Tĩnh khóc càng lớn tiếng thanh âm như xé lòng, làm cho An Tâm Á một mặt trấn an Lẳng Lặng, một mặt chịu sự xét hỏi của An Bình, ứng phó không kịp.
"Mẹ, mẹ
có biết hiện tại công việc bình thường tiền lương rất thấp hay không, mẹ chắc chắn mình sẽ tìm được một công việc có thể nuôi nổi con cùng Lẳng
Lặng sao? ! Hiện tại học phí của vườn trẻ cũng rất cao, còn có sinh hoạt phí, giao thông phí, tiền mướn phòng, tiền điện nước. . . . . ." An
Bình giơ đầu ngón tay lên đếm, mỗi một ngón tay đếm ra, đầu An Tâm Á
cũng nặng thêm một phần, cực kỳ rối rắm và áp lực.
Cô cắn môi,
"Mẹ dù sao cũng có một tấm bằng đại học danh tiếng có trình độ học vấn,
có thể tìm loại công việc như thư ký ... còn có thể làm kiêm chức. . . . . ."
Nhưng lập tức liền bị ánh mắt xem thường của An Bình hoàn
toàn cắt đứt, "Sau đó thì mệt mỏi quá độ lao lực mà chết, con cùng Lẳng
Lặng thành cô nhi, đói chết đầu đường. . . . . ."
O(∩_∩)O~
An Tâm Á cười gượng, "Trữ Trữ bảo bối, có thể đừng nói nghe dễ sợ như vậy
có được hay không, mẹ rất có khả năng, con có thể không cần nghiêm túc
mà nói những lời đáng sợ như vậy. . . . . ."
"Không được. . . . . ." An Bình một lời cự tuyệt.
=.=! ! An Tâm Á cứng họng, xem ra con mình quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, thường làm cho cô nghẹn đến chết đi sống lại. Cô nổi giận,
"Vậy rốt cuộc là muốn như thế nào? !"
An Bình cười hắc hắc, vô
cùng nghiêm túc, giọng nói giống như mẹ không có lựa chọn nào khác,
"Phải đi làm người mẫu CBD, thứ nhất công việc người mẫu này kiếm được
rất nhiều tiền, thứ hai, CBD là công ty đứng đầu ngành giải trí, nếu có
thể tham gia giới văn nghệ sĩ ở đây, sẽ kiếm được rất nhiều tiền, con
cùng Lẳng Lặng ngày ngày ăn KFC sẽ không thành vấn đề. . . . . ."