Trong lòng của anh có ngàn vạn loại suy nghĩ, nếu như thật vậy, thì anh an tâm rồi. Nếu như không phải, nếu như không phải vậy, anh có thể bỏ qua cho Trình Khả Khả sao? !
Nhưng dù sao cũng có tình nghĩa cha con năm năm trời, khúc mắc trong lòng Trình Quân Hạo càng làm anh khó chịu .
*
Bộ Phi Yên cùng Đêm 13 vừa về tới nhà, liền bị một cuộc điện thoại của An Bình gọi tới, cưỡng chế yêu cầu bọn họ lập tức qua bên cậu, hai người mặc niệm một hồi, do hôm nay làm nhiệm vụ, nên dường như đã quên chuyện dạy võ cho An Bình An Tĩnh mất rồi, cũng khó trách An Bình phải tức giận.
Cho nên, vội vàng chạy đến chỗ An Tâm Á, An Tâm Á vừa nhìn thấy hai người lại tới, lặng yên thật lâu, hồi lâu, mới nói, "Các anh. . . . . ."
Đêm 13 cười hắc hắc, "Không phải tới tìm cô, chúng ta tới tìm các con của cô kia. . . . . ."
Khóe miệng An Tâm Á khẽ cau lại, cũng chính bởi vì không tìm cô nên mới có vấn đề có được không? ! Bọn họ một người là thần trộm, còn một người thì không rõ thân phận là gì, đoán chừng cũng không phải là hàng tốt lành gì, hưm. . . . . .
An Bình nhìn thấy bọn họ đi vào, vội vàng đẩy An Tâm Á, "Mẹ, bây giờ cũng khuya lắm rồi, mẹ đi tắm một cái rồi ngủ đi. . . . . ."
"Thằng nhóc kia. . . . . ." An Tâm Á giận dữ, gõ một cái lên đầu cậu, "Con mới chính là người phải đi tắm một cái rồi ngủ đi đó. . . . . ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình nhăn lại, rất khoa trương ôm đầu, buồn bã nói: "Mẹ, không cần đánh Trữ Trữ như vậy, đánh như vậy sẽ bị đần đó. . . . . ."
An Bình giống như làm nũng nói, An Tâm Á đau lòng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm cậu, "Không nên ngủ quá trễ nha. . . . . ."
"Dạ biết, mẹ. . . . . ." An Bình gật đầu một cái, An Tâm Á bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ, mang theo An Tĩnh đi cùng, trong phòng khách chỉ còn lại Bộ Phi Yên và Đêm 13.
An Tâm Á ôm Lẳng Lặng đi tắm, híp mắt thoải mái nhắm mắt lại, nằm dài ra trong bồn tắm lớn dọc phòng tắm, chỗ này thật thoải mái, hai tên nhóc rất biết chọn chỗ nha, so với cái phòng trọ nhỏ bé èo ọt của bọn họ trước kia thoải mái hơn rất nhiều.
An Tĩnh lẳng lặng ôm dính lấy cô không thả, kể từ khi mẹ trở lại sau hôm đó, An Tĩnh vẫn đi theo cô không rời, vẫn lo lắng bệnh cảm cúm của cô vẫn chưa khỏi, nhất định muốn đi theo chăm sóc, làm cho An Tâm Á cảm thấy rất khó hiểu.
An Tĩnh nghễnh đầu nhỏ lên, rốt cuộc hỏi ra sự nghi ngờ của cậu, "Cha rõ ràng không phải là bác sĩ, tại sao ngày hôm qua là có thể chữa bệnh cho mẹ vậy, Lẳng Lặng vẫn không hiểu, mẹ, tại sao vậy à? ! Chẳng lẽ bệnh cảm của mẹ chỉ có cha mới có thể trị được sao? !"
Bộ dạng biểu hiện sự tò mò của cục cưng nhỏ như cậu, làm cho An Tâm Á ngẩn cả người ra.
Lời này, không khỏi cảm thấy quá mơ ám rồi, cái gì mà bệnh của cô chỉ có anh ta mới có thể trị, mẹ nó, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, cô đều hoàn toàn không biết, hiện tại làm sao mà trả lời Lẳng Lặng chứ.
Cô suy ngẫm một hồi lâu, mới đau khổ 囧 vội vã mà nói: "Cái đó, có lẽ là vậy. . . . . ."
A a, từ buổi sáng hôm qua tỉnh lại nhìn thấy mình cùng Trình Quân Hạo nằm trên cùng một cái giường, thì đã hiểu tối hôm qua bọn họ nhất định đã làm chuyện đó, nhưng sao trong cách hiểu của Lẳng Lặng lại là chuyện như vậy? ! Thật ra thì An Tâm Á rất muốn hỏi, nhưng lại sợ Lẳng Lặng bị cô dẫn vào con đường sai lầm, nên chỉ lặng yên, An Tâm Á đành phải nhẫn nhịn.
"Mà hôm này thấy mẹ tốt hơn nhiều rồi!" An Tĩnh mừng rỡ, sự lo lắng trong đôi mắt đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại sự mừng rỡ cùng vui sướng, cùng những cảm xúc mà không lời nào có thể miêu tả được.
". . . . . . Ừ." An Tâm Á cười gượng hai tiếng, ứng phó Lẳng Lặng.
"Cha quá tuyệt vời. . . . . ." An Tĩnh hoan hô lên.
An Tâm Á trố mắt, hỏi Lẳng Lặng, "Hôm nay sao lại đổi giọng gọi ông ấy là cha rồi? !"
"Ông ấy chữa hết cho mẹ, Lẳng Lặng hôm nay rất cao hứng, đổi giọng gọi một cái cũng được mà. . . . . ." An Tĩnh mừng rỡ nghễnh đầu nhỏ lên, cười híp mắt nói.
An Tâm Á đỏ mặt, run lên trong chốc lát, nhớ tới câu nói sáng sớm hôm nay của anh, chúng ta kết hôn đi. Chuyện này. . . . . . Cô khẽ mất hồn ngẩn người ra. . . . . .
An Tĩnh vô cùng đáng yêu nghịch nước, đứng ở bên cạnh, hất bọt bong bóng nước lên trên người cô, một bộ dạng con nít ngây thơ rất đáng yêu.
Nhưng mà bên An Bình thì thế cục lại có chút khẩn trương.
Đôi mắt nhỏ sắc bén của An Bình dò xem khiến Đêm 13 hơi có chút hốt hoảng, "Trữ Trữ, thế nào rồi hả ? !"
An Bình lườm hắn một cái, "Nói đi, có phải anh đã đi làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi phải không? !"
Thân thể Đêm 13 run lên, "Làm sao cậu biết? ! Không hổ là thần đồng? !"
An Bình liếc mắt, thản nhiên nói: "Tôi vốn biết. . . . . ."
"Nhân tài. . . . . ." Đêm 13 giơ ngón tay cái lên, bất đắc dĩ nói: "Nhận nhiệm vụ từ cha cậu, đi cứu Trình Khả Khả. . . . . ."
"Không phải Lâm Khả Nhân? !" An Bình cực kỳ bình tĩnh, chỉ có chút hạ mi mắt xuống, "Anh xác định người ông ta muốn các anh cứu là không là cô ta? !"
Đêm 13 nhiều chuyện nói, "Thật ra thì cũng có, nhưng mà chúng ta cũng chỉ là thuận tiện dẫn cô ta ra ngoài mà thôi, tóm lại, chuyện đã xảy ra tối hôm nay rất nhiều . . . . . . Rất kịch tính, có muốn nghe ta tám một chút hay không. . . . . ."
An Bình ngồi vào trên ghế sa lon, "Xin lắng tai nghe. . . . . ."
Đêm 13 vô cùng nhiều chuyện cười híp mắt nói: "Trình Khả Khả bị thương, sau đó chúng ta thuận tiện đem thằng bé đến bệnh viện, khôi hài chính là y tá rút máu lại nói loại máu của thằng bé đó với cha cậu không trùng khớp. . . . . ."
An Bình ngạc nhiên tròn mắt nhìn, "Cái gì? !" Cậu nhất thời không hiểu, không hiểu rõ làm sao lại có thể như vậy? ! Tóm lại, chỉ có một chữ, chết tiệt. Quá cẩu huyết rồi.
Đêm 13 vô cùng nhiều chuyện gật đầu một cái, nói: "Sự thật chính là như thế. . . . . . Thật không biết phải nói gì . . . . . ."
An Bình yên lặng nghĩ một lát, cũng có thể khẳng định lúc này Trình Quân Hạo chắc là đang bị thương tổn sâu sắc, nhưng lại có chút vui sướng khi thấy người gặp họa."Trình Khả Khả bị thương thế nào? !"
Đêm 13 thản nhiên nói: "Còn cái lão già khốn kiếp kia, lại chính là cái lão biến thái bắt cóc cậu lần trước cha của cha cậu. . . . . ."
An Bình nổi đóa, "Lại là lão? Tại sao lại vẫn cứ là lão? ! Mẹ nó, tôi thật hoài nghi có đúng mình với lão có liên hệ máu mủ thật không nữa? ! Không chừng có thể lão không phải là cha của cha tôi hay không? !"
Đêm 13 bất đắc dĩ nói, "Ta cũng vô cùng hoài nghi chuyện này. . . . . ."
Lâm Khả Nhân ở bệnh viện? ! An Bình nhàn nhạt nghĩ, không biết bây giờ Trình Quân Hạo muốn làm thế nào với Lâm Khả Nhân đây, trong lòng có chút phiền loạn, chuyện này, tận lực đừng để cho mẹ biết, mẹ càng không hay biết gì thì càng tốt. . . . . .
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, lại khiến mẹ lại một lần trở về trong ngực Trình Quân Hạo, cậu ít nhiều có chút không cam lòng. Huh.
An Bình bình tĩnh nói: "Bộ đại ca, dạy tôi bắn súng đi. . . . . ."
Bộ Phi Yên vui mừng cười nói, ". . . . . . Được."
Sớm học sớm thành tài, về sau đối mặt với mấy tình huống bắt cóc lộn xộn lung tung gì đó cũng có thể tự mình ứng phó được, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian để chờ người tới cứu.
Dù sao thấy tình huống hôm nay của Trình Khả Khả, hắn cũng tuyệt không hi vọng xảy ra ở trên người An Bình.
Đoán chừng An Bình cũng chỉ là nghĩ đến chuyện phải bảo vệ An Tâm Á cùng An Tĩnh mà thôi.
*
Trình Quân Hạo từ trên ghế đứng lên, kích động chạy đến trước mặt y tá trưởng vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm, khẩn trương hỏi: "Như thế nào? !"
Y tá trưởng khổ sở nhíu mày một cái, bất đắc dĩ nói: "Rất xin lỗi, DNA của hai người không khớp, nói đúng ra là, hai người không hề có quan hệ cha con. . . . . ."
Rầm. . . . . .
Đầu óc Trình Quân Hạo gần như muốn nổ tung, cảm thấy tất cả mọi suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt bị hút hết.