CHƯƠNG 106
Mảnh thủy tinh vỡ đâm vào trong thịt, màu đỏ của rượu cùng huyết xen lẫn nhau. Lâm Lan cuối cùng cũng không nói nữa. Diệp Tề thở dài đi lấy hộp thuốc.
“Ta lên trước đây!” Ta lảo đảo rời đi.
Trên lầu, bên cửa sổ gió lạnh quất vào mặt, mang theo một chút cảm giác mát rượi, lại khiến người ta càng thêm phiền táo. Cứ đứng như vậy, sức nặng nơi bụng cảm giác càng rõ ràng.
Kiềm chế không được tò mò, ta lưỡng lự đi tới hành lang, nhìn xuống lầu…… Diệp Tề đã băng gần xong cho Lâm Hạo. Lâm Lan duy trì tư thế đứng vừa rồi, đầu nghiêng về một bên.
“Có một số việc, ta nghĩ đã đến lúc phải nói cho ngươi!” Lâm Hạo đột nhiên mở miệng.
Tay Diệp Tề bỗng ngừng lại, “Lâm Hạo, không lẽ ngươi định nói ra sự thật!” Thanh âm đầy nghi hoặc.
Lâm Hạo mệt mỏi nói: “Phải!”
Lâm Lan nghi hoặc nhìn hai người, cố đoán ra điều gì đó. Diệp Tề nói: “Điều này, không được! A lan dù sao vẫn còn nhỏ…… Hiện tại nói cho nó, có thể hay không……”
Nghe đến đó, Lâm Lan trừng mắt nhìn Diệp Tề, hận nhất thái độ hắn coi người ta như tiểu hài tử. Còn ta thì há miệng nhưng không phát ra được tiếng. Không thể nào!! Lâm Hạo không được nói ra những gì không nên nói!
Lâm Hạo nói: “Không việc gì, hắn hiện tại cũng đã hiểu biết rồi……” Sau đó nói với Lâm Lan, “A Lan, ngươi nghe rõ rồi chứ? Không phải ngươi vẫn luôn tò mò mẫu thân ngươi đang ở đâu sao?”
Quả nhiên là nói ra. Diệp Tề đặt hòm thuốc ở góc tường, nhíu mày ngồi bên cạnh Lâm Hạo.
Lâm Lan mê hoặc nhìn Lâm Hạo, . Nó từ chưa từng gặp mẫu thân mình, cũng không nghe người ta nói đến, có một đoạn thời gian nó thậm chí hoài nghi bản thân có phải con đẻ của Lâm Hạo hay không. Nhưng vô luận nhìn kiểu gì, nó đều là con Lâm Hạo, dung mạo đoan chính giống nhau, tài trí và vô cùng kiêu ngạo…… Lý tẩu tuy rằng cũng nói không biết mẹ của nó là ai, nhưng nhìn nàng, Lâm Lan biết nàng không thích mẫu thân nó.
Lâm Hạo biết nhưng không hề an ủi nó, ngày hôm sau liền dẫn nó đến bệnh viện làm giám định DNA.
Không hề nghi ngờ, nó quả thật là hài tử của Lâm gia!
Sau đó nó bắt đầu đoán rằng mẫu thân mình có lẽ không được gia tộc hoan nghênh. Cũng may nó cũng đối nàng không có nhiều cảm tình. Hiện tại dù có mồ côi mẹ, nhưng vẫn còn gia đình, như vậy còn thiếu sao? Cho dù không có tồn tại nàng, nó vẫn như cũ là Lâm Lan.
Nhưng vì cái gì mà hiện tại lại nói đến mẫu thân nó? Trước giờ Lâm Hạo không bao giờ nói về nàng trước mặt nó. Lâm Lan nói: “Nàng không phải đã chết sao?”
Nếu như không phải, quan hệ giữa bọn họ cũng đã đoạn tuyệt rồi.
“Đương nhiên không phải. Hắn sống hảo hảo, hơn nữa ngươi cũng đã gặp qua!” Lâm Hạo nói.
Lâm Lan cúi đầu bắt đầu cố nhớ lại những nữ nhân mình đã gặp qua, đột nhiên, một thân ảnh hiện lên trong đầu. Nguyên nhân vì sao phụ thân bây giờ nói nàng đã tìm được rồi. Lâm Lan mặt trắng bệch ngẩng đầu, “Không có khả năng! Không có khả năng!”
Con người ấy nó luôn khinh thường, thậm chí là khinh bỉ, như thế nào lại là…… Hơn nữa là thân thể hắn còn dị dạng. Lâm Lan cảm thấy tự tôn bản thân bị tổn thương nghiêm trọng. Ở phương diện nào đó mà nói, trên tư tưởng nó có thêm tính khiết phích. Nó là thiên chi kiêu tử, làm thế nào lại có quan hệ với người ấy?!
“Diệp Tề……” Lâm Lan bị đả kích bắt đầu nhìn Diệp Tề, hy vọng hắn nói cho mình đó là giả.
Hoàn đệ nhất bách lục chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤