CHƯƠNG 12
Ném hộp cơm trong tay, ta lập tức lao mình tới cửa.
Ta nghe được tiếng Lâm Hạo đứng dậy, sopha cũ kĩ phát ra âm thanh ‘két két ‘!
Chân bắt đầu như nhũn ra, ta vẫn cố điều khiển sức lực toàn thân hướng ra bên ngoài. Nhìn thang máy ấn mãi không lên, ta hướng cầu thang mà chạy.
Khi ta xuống được một tầng, gáy áo bị y bắt được, “Ngươi chạy cái gì!”
Lâm Hạo hung tợn nói.
“A! Buông ra!” Ta theo phản xạ kinh hoàng kêu lên!
Trong tòa cao ốc yên tĩnh vang vọng thanh âm của ta, Lâm Hạo kéo ta đi. Ta nhìn ánh mắt y chứa bao tức giận, sau đó, tiếng kêu của ta ngừng lại. Y che miệng ta, đem ta lôi trở về gian phòng.
Cầu thang cọ vào cẳng chân ta, chiếc quần mỏng manh không che được hết, trên đùi rất đau.
Cánh cửa bị đạp mạnh, phát ra thanh âm dữ dội.
Ta vẫn bị y kéo dài tới bên cạnh sopha. Nhìn ta không thở được, Lâm Hạo cười lạnh từ trong quần áo lấy ra hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc, tư thế tao nhã châm lửa.
Khi ta hơi tốt lên, một làn khói phun đến mặt ta, ta bị sặc nên ho khan dữ dội.
“Khó chịu?” Lâm Hạo dùng chân đá đá cánh tay ta.
“……” Ta vì cái gì muốn chạy, bị Lâm Hạo dằn vặt như vậy. Là sai lầm của ta.
“Ai cho phép ngươi đi?”
Lâm Hạo nói đương nhiên, ta ngược lại bất đắc dĩ. Với loại người như y, lời nói xem như là dư thừa. Bọn họ luôn coi mình là trung tâm, hoàn toàn không để ý suy nghĩ của người khác!
Thấy ta không nói lời nào, Lâm Hạo nắm chặt điếu thuốc, túm lấy cánh tay ta, đem ta xách vào phòng tắm nhỏ hẹp.
Vừa bước vào, Lâm Hạo bất mãn ‘hừ’ một tiếng. Xem ra đối với y, nơi này không vừa mắt.
Buông ta ra, Lâm Hạo mở vòi hoa sen. Ta chống tay trên bồn rửa mới không bị trượt chân trên mặt đất. Lâm Hạo đang vật lộn với vòi hoa sen điều chỉnh độ nóng lạnh của nước, miệng không kiên nhẫn tuôn ra những lời thô tục.
Gương phía trên bồn rửa tay phủ kín sương mù, ta còn thấy gương mặt chính mình xanh xao, thần sắc mệt mỏi.
“Ngươi làm sao lại đến cái chỗ quỷ quái này, mẹ nó, bệnh viện tốt không ở, lại chạy tới nơi tầm thường này a!” Lấy tay vén vén xối vào tóc trên trán, Lâm Hạo nói.
“Sớm biết thế này đã đem ngươi lôi về tắm sau, phòng tắm rác rưởi này!…… Mau tắm sạch sẽ đi, ngươi bẩn thỉu giống như ăn mày vậy!”
Cho dù bị dính đầy bụi bặm, nhưng so với ăn mày vẫn là khác nhau. Lâm Hạo có lẽ là kẻ có tiền mắc bệnh khiết phích (thích sạch sẽ), trong hoàn cảnh đầy đủ, tự nhiên có cuộc sống cao nhã.
Lâm Hạo bắt đầu cởi quần áo ta, ta hoảng sợ nhìn y!
“Ánh mắt ngươi kiểu gì vậy? Ai mà có hứng thú với ăn mày, ngươi tắm rửa sạch sẽ cho ta!” Lâm Hạo trở nên thô lỗ.
Nói thế nào ta cũng không nguyện để y nhìn ta lõa thể. Một hồi giằng co, ta ăn mấy bạt tay, trên mặt tê rần. Dù ngâm trong nước nóng khiến người sưng lên vô cùng khó chịu, ta vẫn không chịu để y cởi quần áo của ta. Lâm Hạo nắm tay vung lên trước mặt, khi ta nhắm mắt chuẩn bị tiếp nhận, Lâm Hạo lại nở nụ cười: “Không quan hệ, ta đi ra ngoài chờ, ngươi hiện tại cũng không thể bị đánh. Dù sao trong bụng ngươi cũng đang có con của ta!”
So với bị đánh còn đả kích hơn, thân mình ta căng thẳng, trên mặt dường như càng đau rát.
Cười ha ha, Lâm Hạo khoái trá đi ra ngoài.
Nước mắt pha lẫn nước ấm rơi xuống, ta lấy ra viên thuốc từ trong quần áo. Ta biết với thân thể hiện tại suy yếu của ta không thích hợp uống nó. Nhưng, ta chờ không được nữa. Lời nói vũ nhục giống đao nhọn đâm vào ***g ngực. Nếu Lâm Hạo đem ta trở về, thật sự muốn ta sinh hạ nghiệt chủng này, ta rùng mình, loại khả năng này thật đáng sợ!
Mặc dù chỉ vài lần gặp mặt, nhưng sự hiếu kì cùng hứng thú ác độc của Lâm Hạo thật sự làm cho người khác không chịu nổi!
Hơn nữa với cá tính y, ta chạy trốn khỏi bệnh viện, y cư nhiên lại tự mình tới đây, thực sự làm ta bất ngờ. Cũng khiến ta hiểu, ta giống như con chuột bị mèo vờn đuổi!