Mê Thất Điển Y

Chương 136: Chương 136




CHƯƠNG 136

Buổi tối, đầu lại đau, ta cầm lấy thuốc rồi lại để xuống, ngẫm lại một lúc cuối cùng lấy ra hai viên bỏ vào miệng!

Khoác thêm quần áo, ta đứng trên ban công ngắm nhìn cảnh đêm, tuy rằng chỉ là nhà cao tầng nhưng những điểm sáng lập lòe của đèn đêm trên ấy vẫn khiến ta xem đến xuất thần. So với trong trí nhớ, thành phố đã phát triển quá nhanh!

Tại sao ta lại quên đi?

Vấn đề vốn mặc kệ lại hiện lên. Đúng vậy, nói cho dễ nghe, bất quá cũng chỉ lời là an ủi chính mình. Sao có thể không để ý, dù sao cũng là do bản thân nổ súng vào đầu!

Nhìn bàn tay chính mình, là kích thước của người trưởng thành.

Gió đêm thổi vào gương mặt nhưng không quá lạnh, đau đớn trong đầu khiến ta chú ý nhiều hơn. Nhàm chán chống tay phải lên đầu, ta dựa vào ban công nhìn ánh đèn xa xa……

Một đôi tay lớn bất chợt đặt lên vai ta……

Không cần quay đầu lại ta cũng biết người đó là Lâm Nam. Lâm Hạo mấy ngày nay chỉ xuất hiện vào ban ngày.

“Tại sao lại không ngủ?” Hắn hỏi.

“Ngủ không được!” Ta tùy ý đáp lại.

Hắn buông tay ra rồi vào phòng. Ta tưởng hắn đi rồi nhưng chỉ ít lâu sau lại nghe tiếng hắn trở lại. Một chiếc chăn phủ lên người ta, nhưng chỉ có thể phủ trên lưng, Lâm Nam liền cuộn tròn nó lại.

Lúc này cả người ta đều bị bao lại bên trong.

Cảm giác gò bó khiến ta khó chịu vặn vẹo.

“Đừng nhúc nhích, sẽ cảm lạnh đấy. Hiện tại đã sang thu rồi!” Lâm Nam vừa nói vừa ra sức quấn chặt ta lại.

Mặc kệ hắn, ta nói: “Ta không lạnh! Ngươi đi vào ngủ đi, ta muốn nhìn cảnh bên ngoài.”

“Nơi này có cái gì đẹp đâu!” Hắn trơ trơ nói: “Chờ ngươi bình phục, ta liền đưa ngươi đến nhà của chúng ta. Nơi đó có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất của thành phó, vô số ánh đèn hòa với nhau thành một vùng rực rỡ, mỗi ánh đèn tuy là mỏng manh, nhưng khi tụ lại cùng nhau, sẽ tạo thành một thứ ánh sáng rạng ngời!”

Ta không trả lời, tiếp tục nhìn bóng đêm, đầu giống có búa đập vào.

“Ngươi lại đau đầu sao?” Lâm Nam khom người hỏi ta.

Mặt hắn gần như áp sát vào ta, khi nói chuyện hơi thở cơ hồ đều có thể cảm nhận được. Ta vốn định lui về phía sau, bất đắc dĩ bị cơn đau vừa rồi đánh úp, đành phải cứng người đứng im một chỗ.

Lâm Nam hiểu được, hắn buông tấm chăn đang đặt lên vai ta, sau đó đứng ở sau xoa xoa đầu ta: “Uống thuốc cũng không có tác dụng sao?”

“Có chút…” Ta nhẹ giọng nói.

“Vậy thì tốt, bác sĩ nói ngươi khôi phục theo chiều hướng tốt!” Lực đạo của tay Lâm Nam thực thoải mái, tốt xấu gì cũng có thể giảm bớt được một chút mệt nhọc. Ta liền mặc hắn ở trên đầu ta sờ tới sờ lui!

Một lát sau……

“Vào thôi, ta sẽ xoa cho ngươi!” Lâm Nam nói.

“Không cần, ngươi không cần lo cho ta!” Ta theo trực giác cự tuyệt. Lâm Nam thương tâm nhìn ta!

Ta bị hắn nhìn mà cảm thấy chột dạ, đối với sự thân thiết của hắn ta vẫn không thấy quen! Cuối cùng Lâm Nam phá vỡ trầm mặc, hắn nói: “Không xoa thì không xoa, ngươi đi vào nghỉ ngơi đi. Không ngủ đủ đối với thân thể ngươi không có lợi! Ngày mai ta sẽ hỏi bác sĩ xem có thuốc nào tốt hơn không.”

Ta miễn cưỡng vào phòng. Tuy rằng ta chưa muốn vào, nhưng cũng không muốn bầu không khí tiếp tục nặng nề như vậy.

Con ngươi đen láy của Lâm Nam nhìn ta một hồi, thấy ta không mở mắt nữa hắn mới rời đi: “Ta cũng đi ngủ đây! Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!” Ta vừa nói vừa kéo chăn che mặt.

Chờ tiếng bước chân của Lâm Nam biến mất, ta mới ló mặt ra.

Trên vai nơi bị hắn chạm vào rất lạ, có cảm giác vô cùng nóng…… Lại có điểm quen thuộc không thể nói thành lời…

Hôm sau ta bị Lâm Hạo gọi tỉnh dậy, vừa mở mắt liền đập ngay vào mắt ta là gương mặt trắng bệnh tật! Tưởng gặp phải quỷ, ta lập tức giật bắn người hét lên rồi lùi lại về phía sau. Khi ta chuẩn bị đâm vào tường, ót được bàn tay mềm mại ngăn lại.

Y cũng bị ta dọa không nhẹ, nhưng vẫn phản ứng nhanh nhẹn bảo vệ ta.

Mới sáng sớm tại sao Lâm Hạo đã đến đây?!

“Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy? Đầu của ngươi vừa bị thương, nếu lại đập vào đâu đó thì phải làm sao bây giờ? Lâm Nam làm việc cũng không cẩn thận gì cả. Trên tường sao không độn thêm vật gì đó êm êm?!” Lâm Hạo giành nói trước.

Ta sửng sốt.

Y càng quở trách gay gắt hơn : “…… Ngươi đã lớn như vậy, ngủ dậy cư nhiên có thể định đâm vào tường……”

Trời ạ, rõ ràng là y hại ta. Gương mặt trắng như vậy cư nhiên phóng đại trước mặt thì ai mà chẳng giật mình. Cũng không biết y mắc bệnh gì nữa, trên mặt không có một chút huyết sắc. Đương nhiên vẫn là so với mấy ngày trước tốt hơn rất nhiều, khi đó mặt y vô cùng xanh xao!

“Ân, chính là hơi bất ngờ!” Ta ngắt lời y.

Y nhíu mày một lúc lâu rồi mới dãn ra.

“Cháo xong rồi này, mau đến ăn đi!” Lâm Nam đột nhiên bưng bát tiến vào, nhìn thấy thân ảnh Lâm Hạo liền dừng lại một chút.

Lâm Hạo liếc Lâm Nam một cái rồi tránh ra vị trí trước giường.

“Sớm như vậy sao ngươi đã đến rồi?” Lâm Nam cầm bát cháo nhỏ, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Buổi sáng Lâm Hạo luôn phải kiểm tra thân thề, rồi còn phải tiêm thuốc và rất nhiều thứ lằng nhằng khác nữa.

“Cái đó chuyển sang buổi chiều!” Lâm Hạo nói.

Lâm Nam đưa bát cháo cho ta, ta nhìn Lâm Hạo nói: “Ngươi có muốn ăn hay không?”

Tuy ta ăn không nhiều lắm nhưng Lâm Nam mỗi lần đều mua rất nhiều. Hiện tại bất quá đã khoảng bảy giờ, khả năng Lâm Hạo đã ăn sáng là rất thấp, cho nên ta hỏi.

Lâm Nam sắc mặt khẽ biến, nhỏ giọng nói: “Ta cũng chưa ăn a!”

Ta nhìn nối giữ ấm trên bàn: “Bên trong còn rất nhiều, cũng đủ cho hai người các ngươi!”

Lâm Hạo nheo mắt lại, đôi môi có chút tái nhợt nhếch lên: ”Vậy cũng tốt!” Nói xong liền lách qua Lâm Nam mở ngăn tủ lấy một bộ bát đũa. Động tác tay của y thực tao nhã, nhưng ngón tay và móng tay đều rất trắng, dường như là thiếu máu.

Lâm Nam chờ y tìm xong mới tiến lên đem phần còn lại đổ vào trong bát y.

“Ta còn tưởng ca ca không thích bữa sáng như vậy!” Lâm Nam nhàn nhạt nói.

“Làm sao? Ta nhớ trước kia người cũng không có thói quen như vậy mà?” Lâm Hạo nói.

“Con người ai cũng sẽ thay đổi!”

“Ta cũng vậy thôi!”

Bữa sáng nhìn có vẻ rất yên bình nhanh chóng kết thúc, bác sĩ của Lâm Hạo tựa hồ không đồng ý việc y lùi giờ kiểm tra, cho nên đã bảo một y tá đến tìm y. Lâm Hạo không gây khó dễ cho nàng, nói nói mấy câu liền ly khai.

Lâm Nam rất vui vẻ dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đến gần giữa trưa, Lâm Hạo lại tới, còn dẫn theo một vị bằng hữu bộ dáng nhã nhặn mang theo vài phần tuấn khí, mặt áo bành tô màu vàng nhạt vị đạo tiêu sái.

Vừa nhìn thấy ta, hắn liền nhào tới ôm chầm lấy ta.

Xem ra lại là một ‘người quen’ xa lạ!

“Vốn muốn đến gặp ngươi sớm hơn, nhưng vì công việc mà chậm trễ vài ngày. Sẽ không trách ta chứ!” Hắn cười nói.

“Sẽ không!” Ta lắc lắc đầu, bởi vì ta căn bản không biết hắn!

“Nga, đúng rồi!” Hắn bỗng nhiên đập tay: “Ngươi không nhớ ta…… Bất quá ta vẫn rất kích động. Một lần nữa giới thiệu, ta gọi là Diệp Tề, là bằng hữu của Lâm Nam và Lâm Hạo, đương nhiên cũng là bằng hữu của ngươi!”

Nhìn hắn vương tay phải chìa về phía ta. Ta vừa đưa tay liền bị hắn nắm chặt!

“Ngươi không có việc gì, thật tốt quá!” Hắn nói.

Ta chỉ có thể cười.

Lâm Hạo khụ một tiếng thật mạnh.

Diệp Tề buông ra bàn tay đang nắm chặt nói: “Có người ghen tị!”

Nghe câu đùa vui này, trong lòng ta lại phỏng đoán, ngay cả hắn đều nói như vậy, thực sự ta và Lâm Hạo có quan hệ ái muội sao?!

Diệp Tề quyết định ở lại bệnh viện ăn cơm trưa với chúng ta, cho nên Lâm Hạo gọi người làm một bàn mỹ thực! Lâm Hạo và Lâm Nam chiếm một góc. Diệp Tề rất mãn nguyện ăn, thỉnh thoảng nói chuyện cùng ta, khiến không khí bàn ăn cũng không quá nặng nề.

Lại qua vài ngày, tần suất đau đầu đã giảm đi, hơn nữa Diệp Tề cũng thường xuyên lui tới thăm hỏi. Tuy rằng thời tiết chuyển lạnh còn nổi gió, tâm tình của ta vẫn là tốt hơn rất nhiều!

Hoàn đệ nhất bách tam thập lục chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.