Mê Thất Điển Y

Chương 146: Chương 146




CHƯƠNG 146

Lâm Hạo thấy nó đã bình tĩnh hơn liền ôn nhu đối với nó nói: “Hắn nói đúng, chính là phẫu thuật không phải nói làm là có thể làm. Việc chuẩn bị còn rất nhiều, cho dù ta không nhắc nhưng không có nghĩa là ta sẽ không tiến hành phẫu thuật, huống chi bản thân Diệp Tề cũng sẽ chủ động chuẩn bị sắp xếp cho ta ……”

Ta nhìn Lâm Hạo thận trọng vững vàng giúp Lâm Lan từ trạng thái đang cuồng loạn lấy lại bình tĩnh liền có điểm bội phục. Lâm Nam lại điềm nhiên như không nhìn chằm chằm ti vi.

Lâm Lan lúc này không kích động, lập tức ý thức được ta và Lâm Nam vẫn đang nghe bọn họ đối thoại, cũng nhìn thấy nó vừa nãy rơi lệ, trên mặt rõ ràng phiếm hồng, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.

“Được rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi rồi. Đi lên nghỉ ngơi đi!”

Lời nói của Lâm Hạo vừa lúc cứu vớt Lâm Lan gương mặt như sắp xuất huyết. Nó vội vàng chạy lên rồi đóng sầm cửa.

Ta muốn nói cái gì đó, nhưng Lâm Hạo cũng không thèm liếc mắt ta một cái đã đi lên lầu.

“…… Nói dối! Y đang nói dối!” Lâm Nam ngẩng đầu nhẹ giọng kết luận.

A? Ta quay đầu đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, “Vì cái gì?”

Ta cảm thấy điều y nói là sự thật a. Lần trước ở bên ngoài thư phòng quả thật ta đã nghe thấy y cùng Diệp Tề nói đến việc phẫu thuật, hơn nữa Lâm Hạo cũng đã nói sẽ suy nghĩ kĩ a, rất ăn khớp với lời y nói với Lâm Lan.

Lâm Nam nhẹ nhàng đắp chăn cho tiểu anh nhi, sau đó tựa vào sô pha miễn cưỡng nói: “Ngươi không thấy rất kỳ quái sao? Diệp Tề nói phải phẫu thuật, y cũng thừa nhận, như vậy còn có cái gì nữa mà phải hảo suy nghĩ? So với chờ chết, mạo hiểm tiến hành phẫu thuật thì có gì phải sợ. Y cũng không phải không có khả năng chi trả phí dụng, ngược lại, y có thể mời những bác sĩ tốt nhất đến. Với cá tính của y mà nói, chẳng lẽ y là loại người sợ phẫu thuật thất bại sao? Đương nhiên không phải, tuy rằng không biết điều gì đã khiến y do dự nhưng ──”

Nghe Lâm Nam nói xong, cũng có chút hợp lý, bất quá……

“…… Phẫu thuật cũng cần chuẩn bị a. Hơn nữa có lẽ y hiện tại không đáp ứng là bởi vì tạm thời y đang có việc, ví dụ như công tác hay chuyện gì đó ở công ty……”

Lâm Nam chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không còn nhớ rõ nhưng ta thì không mất trí nhớ. Ca ca ta thận có vấn đề, có thể là bởi vì lần trước di thực[78] thất bại cho nên cần phải phẫu thuật lại, theo lẽ thường thì lần trước là ta cung cấp cung thể cho y. Ta cùng y là huynh đệ, tỷ lệ bài xích cũng không cao. Sở dĩ thất bại, có thể là bởi vì cách sống của y, hơn nữa lần trước bị thương. Đương nhiên ta cũng không phải bác sĩ, chỉ là đoán mà thôi ── có nói trước cũng vô dụng. Ta chỉ là nói cho ngươi biết rằng, với tài lực của ca ca ta thì cho dù không phải ta, tìm được cung thể thích hợp cũng không phải việc khó. Chuẩn bị cho phẫu thuật? Cần chuẩn bị cái gì a? Kế hoạch phẫu thuật ra sao không phải là chuyện y cần quan tâm. Y chỉ cần gật đầu một cái, sau đó nhập viện. Những việc khác đều có người thay y suy tính tốt!”

Được Lâm Nam tự thị nhi phi[79] giải thích, cũng hiểu được có điểm hợp lý. Ngồi chờ chết vì bệnh không phải là phương án tốt, Lâm Hạo sẽ không tiêu cực đến như vậy.

“Chúng ta cũng không phải là y, làm sao có thể hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của y chứ!” Ta ngoài miệng vẫn là nói như vậy.

Lâm Nam không thèm để ý mà chỉ thờ ơ bày ra tia tiếu ý, “Cũng tốt, chỉ cần không ảnh hưởng đến ta, như thế nào cũng không quan trọng……”

Buổi tối nằm trên giường, tuy rằng trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân, nhưng bất luận là cái nào cũng không thể giải thích tốt, đi phỏng đoán tâm tư người khác sao có thể là chuyện dễ dàng, huống chi người ta phải đoán lại là con người thâm trầm như Lâm Hạo.

Buổi sáng đi xuống lầu, Lâm Nam cùng Lâm Hạo vốn luôn dậy sớm cư nhiên đều chưa xuống. Ta lại đi lên gọi bọn họ. Cửa phòng Lâm Nam không đóng chặt, chỉ cần khẽ chạm vào liền mở, mà trên giường chăn vẫn còn hỗn độn chưa được gấp gọn. Tưởng hắn ở trong toilet, nhưng khi đi ra vẫn như cũ không thấy hắn đâu.

Có nên đi gọi Lâm Hạo trước không? Ý niệm trong đầu chợt lướt qua. Trải qua chuyện tối qua, hiện tại gặp mặt ta không biết phải nói gì với y nữa. Nói lời an ủi hay là làm như không có việc gì? Cuối cùng vẫn là xóa bỏ ý niệm đi tìm y ở trong đầu.

Nhưng khi ta thấy Lâm Nam từ trong phòng Lâm Hạo đi ra, ta có chút kinh ngạc. Quan hệ giữa Lâm Nam cùng Lâm Hạo hiện tại tuy rằng đã trở nên lãnh đạm, nhưng bởi vì là huynh đệ cho nên khi Lâm Hạo bị bệnh, quan hệ giữa bọn họ cũng dịu đi sao?

Ta phỏng đoán ……

Lâm Nam cùng ta xuống lầu, Lâm Hạo đi theo ở phía sau.

Đến chiều, Diệp Tề như thường lệ đến thăm. Lâm Hạo vừa thấy hắn liền theo hắn đi ra ngoài. Ta nghĩ chắc chắn có liên quan đến bệnh tình của y.

Tiểu nhi tử của Lâm Nam được người giúp việc ôm đi tắm rửa. Ta buột miệng nói: “Quan hệ giữa ngươi và ca ca ngươi tốt hơn nhiều a!”

Lâm Nam kinh ngạc quay đầu nhìn ta: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

“Buổi sáng……”

“À…… Buổi sáng có một số việc cùng y thảo luận!” Lâm Nam tựa tiếu phi tiếu, gợi lên trí tò mò của ta.

“Là cái gì?…… Nếu không tiện nói thì không cần nói!” Nhất thời xúc động hỏi ra miệng, ta có điểm hối hận.

“Không có gì không tiện cả! Ta đi hỏi y rằng y có muốn ta sẽ cho y một bên thận kia nữa không!”

“Hả?……” Ta ngây người, Lâm Nam đã di thực cho y một cái, một cái nữa chẳng phải là……

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Nam cười tủm tỉm, lập tức hiểu ra hắn đang nói giỡn với ta, ta lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Đã lớn như vậy rồi sao còn hay nói giỡn như vậy a.

“Buổi chiều giúp ta chăm sóc baby nhé!” Lâm Nam khẽ nói.

“Làm sao vậy?” Ta không phải không muốn chăm sóc tiểu hài tử. Hài tử mập mạp lại đáng yêu kia nở nụ cười thực sự động lòng người, chính là Lâm Nam đối với hài tử yêu cầu rất cao. Tiêu chuẩn độ ấm sữa, phối hợp đồ chơi, ngay cả tư thế ôm cũng đều rất nghiêm khắc. Ta tự nhận bản thân không đạt tiêu chuẩn. Huống hồ trong nhà cũng không phải không có bảo mẫu hay người giúp việc làm thay.

Lâm Nam nháy mắt với ta nói: “Cho các ngươi cơ hội gắn bó tình cảm a!”

“Thần kinh……” Ta nhỏ giọng nói, ta và tiểu hài tử nhà ngươi gắn bó tình cảm cái gì.

“Nói đùa thôi. Chiều nay ta có chút việc bận phải đi ra ngoài. Ngươi không cần phải chăm sóc nó đâu, ngươi giúp ta trông chừng một chút là được rồi.” Nói xong, Lâm Nam liền lên lầu. Đến khi đi xuống, hắn đã thay một bộ tây trang rất nghiêm túc, ngay cả biểu tình hay lơ đãng khi ở ăn mặc chỉnh tề trông cũng có vẻ đứng đắn hơn rất nhiều.

Tối, trước giờ ăn cơm Lâm Hạo và Lâm Nam đều ngồi trong phòng khách. Ta bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút quái dị, bất quá cũng có thể là do ta thần kinh quá nhạy cảm, dù sao cảm giác chột dạ khi nghe lén người ta nói chuyện vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

“Lâm Lan lại đi đâu rồi?” Lâm Hạo gõ gõ bàn không hờn giận hỏi.

Người giúp việc bên cạnh đáp: “Tiểu thiếu gia từ sáng sớm đã đi ra ngoài, bất quá không có nói là đi đến đâu.”

“Thằng nhóc hỗn trướng này!” Lâm Hạo thở dài, thấp giọng mắng.

Ta quay sang quan sát Lâm Nam, quả nhiên hắn lập tức châm ngòi thổi gió nói: “Nó như thế chẳng qua là do không được giáo dục tốt. Nha nha, tiểu hài nhi nhà ta cần phải cẩn thận dạy dỗ a!”

“Hừ, dù sao không có ‘mẫu thân’ hài tử nhất định sẽ ngỗ nghịch. Như thế nào, ngươi cảm thấy ngươi hơn ta sao?” Lâm Hạo lạnh lạnh nói.

Lâm Nam bác bỏ nói: “Hài tử của ta sao lại không có mẫu thân, hài tử của ta là do mẫu thân nó tự nguyện sinh ra, còn của ngươi là do bị ép buộc, nó vốn không được hoan nghênh!”

Ta còn tưởng bọn họ hai người hòa hảo, như thế nào ngược lại càng gay gắt hơn, bất đắc dĩ ta đành cố khơi chuyện để thay đổi đề tài: “Đúng rồi, Lâm Nam, vợ của ngươi sao lại không ở cùng người?” Mẫu thân Lâm Lan ta không dám hỏi, hài tử kia ánh mắt mỗi lần đều đâm chọc ta đến phát run.

Lâm Nam gương mặt cứng ngắc: “Cái này trái lại nên hỏi ca ca ta thì đúng hơn!”

Chẳng lẽ lại có nội tình bên trong? Giữa huynh đệ bọn họ thật sự là thiên ti vạn lũ lung tung cả lên, khổ nỗi ta lại mất trí nhớ, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ nhìn không ra[80]. Nhìn về phía Lâm Hạo, ánh mắt y từ trên người Lâm Nam quét về phía ta, sau đó nói: “Ăn cơm!”

……

Vì thế chúng ta bắt đầu ăn cơm…… Câu chuyện phiếm lập tức chấm dứt.

Khoảng mười phút sau, Lâm Lan lững thững đi về, vừa vào cửa liền ném áo khoác, la hét: “Mau cho ta thêm chén cơm, đói chết ta!”

“Ngươi lại đi lêu lổng nơi nào? Cả ngày bộ dạng không đứng đắn, rốt cuộc ngươi muốn sao đây!” Lâm Hạo hỏi.

Lâm Lan lập tức hừ hừ ngồi vào chỗ trống nói: “Chỉ là ra ngoài chơi đùa thôi mà, thuận tiện đi đến chỗ Diệp Tề ngồi chơi một lát!”

Lâm Lan như cảm thấy hành động của mỉnh không sai, cho dù bị Lâm Hạo quở trách cũng chẳng thèm để vào mắt mà chỉ cắm cúi gắp thức ăn.

Lâm Nam ‘hừ’ một tiếng, nói: “Tâm tình không tồi a!”

“Liên quan gì tới ngươi!” Lâm Lan miệng ngậm đầy đồ ăn lập tức đáp trả.

Sau khi ăn xong được một lúc, Lâm Lan đến bên cạnh Lâm Hạo đang xem báo hỏi: “Ba, ngươi chừng nào thì đến bệnh viện a, Diệp Tề nói nên quyết định càng sớm càng tốt!”

Nguyên lai là vì thế. Lâm Lan thoạt nhìn ngỗ ngược đến hồ đồ, kỳ thật, nó vẫn là một hảo hài tử, ta thầm nghĩ.

Nhưng Lâm Hạo tựa hồ không thích Lâm Lan quá mức chú ý đến y. Con chính là con, chuyện của cha, cha sẽ tự mình quyết định, không tới phiên con nhúng tay. Không biết Lâm Hạo có phải có ý nghĩ như vậy hay không? Ta phỏng đoán .

“Ta tự biết cách an bài.” Lâm Hạo nói xong xoa nhẹ đầu Lâm Lan.

Mà Lâm Lan lập tức quay đầu trừng mắt nhìn ta cùng Lâm Nam đang đứng ngoài quan sát, cuối cùng đỏ mặt chạy lên lầu.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó biểu hiện ‘đáng yêu’ như thế, ta lập tức cầm lấy cuốn tạp chí che đi gương mặt đang chuẩn bị cười của mình.

Khi ta ổn định biểu tình trên mặt xong liền đặt cuốn tạp chí lại lên bàn. Lâm Nam hình như có đăm chiêu nhìn ta. Đến khi ta cảm thấy buồn bực, hắn lại làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt.

Bị hắn phát hiện ta cười trộm? Ta không để ý lắm, lười biếng duỗi người, ta lên lầu về phòng mình.

Ở nơi này càng lâu, cảm giác không được tự nhiên lúc trước cũng càng giảm, nhưng phân cách này lại thủy chung không biến mất.

Nơi này… không phải là nhà của ta!

Tuy rằng ta không có chỗ để đi, tuy rằng ta hai bàn tay trắng, nhưng ta vẫn là một người chân tay đầy đủ như bao người khác. Cho dù bọn họ là bằng hữu của ta, như vậy cũng đã đủ rồi. Huống chi, ta thủy chung cảm thấy ta cùng bọn họ quan hệ không đơn giản chỉ là bằng hữu, bao gồm cả khi ta mất trí nhớ rồi nhận thức Lâm Nam.

Loại trực giác này nói cho ta biết, ta không tin, nhưng ta tin tưởng chắc chắn rằng trí nhớ của ta chỉ là tạm thời biến mất chứ không phải là không còn tồn tại. Cho nên, ta chung quy là không thuộc về toà nhà lớn này .

Kim giờ đồng hồ báo thức chỉ chín giờ, là thời gian nghỉ ngơi. Ta mở ra ngăn kéo, lấy theo một bộ quần áo rồi tiến vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa uống nước, chờ tóc khô là có thể đi ngủ. Ta thích chờ cho tóc được gió làm khô tự nhiên. Trong lúc đó ta lại có thể nhân tiện đọc tạp chí để giải khuây.

Đó là một cuốn tạp chí về tin tức thương nghiệp, nội dung ta nửa hiểu nửa không, cái chủ yếu cũng chính là giết thời gian mà thôi. Cười khổ, ta dù sao cũng là đứa bỏ đại học, hoặc là do đã mất kí ức của người trung niên.

Trang màu được in ấn tinh xảo, mở ra tiêu đề lớn đập vào mắt:

Lâm thị dấu diếm bão táp?[ đây là chữ in đỏ rất to], phía dưới chính là một số bức ảnh, Lâm Hạo hai bức, một bức là ảnh chụp chính diện của y, bức còn lại là ảnh y đang vào bệnh viện những bức chụp Lâm Lan và Lâm Nam, đều góc độ bình thường.

Tin tức này khiến ta chú ý.

Trên đó viết Lâm Hạo bệnh tình chuyển biến rất xấu, Lâm Nam biến mất hơn mười năm du học thực tế là do bị anh ruột xa lánh, bất đắc dĩ phải đi, lần này về nước thật ra là đoạt quyền, ám chỉ Lâm thị sẽ thay đổi triều đại……

Bài viết thật dài trình bày quan điểm, sau đó ở đoạn cuối kết luận lại nguyên nhân Lâm Nam biến mất suốt mười năm mà giới truyền thông phỏng đoán, trong số những nguyên do ấy, nực cười nhất chính là tình cảm thay đổi, nói năm đó Lâm Hạo bảo hộ em trai thâm tình, lại bởi vì tình nhân cùng đệ đệ yêu đương vụng trộm, dưới cơn thịnh nộ đã ‘khu trục’ hắn, mà chứng cớ cư nhiên là ngày Lâm Lan được sinh ra rất gần với thời điểm Lâm Nam biến mất, cũng có người đoán Lâm Lan kỳ thật là hài tử của Lâm Nam.

Khẽ bật cười, nội tình bên trong gia đình giàu có quả nhiên là hấp dẫn ánh mắt tò mò của nhiều người.

Hoàn đệ nhất bách tứ thập lục chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.