CHƯƠNG 14
Không gian mờ ảo, ánh trăng cũng không rõ ràng, ta nhìn Lâm Hạo bế ta lên xe, trong lòng nghĩ về sau sẽ thế nào? Ý thức bởi vì mệt mỏi mà đánh mất cảm giác căng thẳng!
Ta bị tiếng Lâm Nam gào to hô la đánh thức !
Bên cửa tựa hồ có người không chịu cho hắn tiến vào, ta nghe thấy âm thanh Lâm Nam hung hăng càn quấy thị uy……
“Lâm tiên sinh phân phó quá bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào……” Ngoài cửa thanh âm truyền đến.
“Cút ngay, lời nói của ta chính là lời nói của ca ta!” Lâm Nam nói.
Người bình thường nếu như vậy ồn ào khẳng định sẽ bị cảnh cáo, nhưng với thân phận Lâm Nam, trong bệnh viện cũng sẽ chẳng gặp trở ngại gì! Ta lắng nghe họ nói chuyện, Lâm Nam hình như gọi điện cho Lâm Hạo.
Rất nhanh, người ngoài cửa hướng Lâm Nam xin lỗi.
Ta nhắm mắt giả vờ ngủ!
Lâm Nam mở cửa động tác nhẹ nhàng đến không ngờ, y tá canh giữ bên cạnh hướng hắn chào hỏi! Bên cạnh người có tiếng động, Lâm Nam đến gần giường bệnh.
“Hắn khi nào thì tỉnh?” Lâm Nam nhẹ giọng hỏi y tá.
“…… chắc cũng nhanh……” Biết rõ ta đã tỉnh, nhưng nàng không biết nguyên nhân xuất phát từ cái gì, vẫn là thực khéo đưa đẩy Lâm Nam cho có lệ.
Lâm Nam thấp giọng ‘nga’ một tiếng rồi ngồi xuống bên giường.
Trầm mặc một hồi, Lâm Nam lại nói: “Xin hỏi, bệnh hắn có đáng lo không?!” Trong thanh âm có chút thăm dò dè dặt. Y tá suy tư đáp: “Ta chỉ là đơn giản phụ trách hộ lý, bệnh tình ngài nên hỏi bác sĩ!”
Biết tìm hiểu không được cái gì, Lâm Nam đơn giản ngậm miệng. Ta trở nên khẩn trương, hơi thở Lâm Nam rất gần, ta cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở. Cũng có thể do phòng bệnh quá im lặng.
Giả bộ ngủ không phải là chủ ý tốt, toàn thân đều vì sợ hãi bị phát hiện mà căng cứng, hoàn toàn không thể thả lỏng.
Nhưng khi nhớ tới việc ít nhất không cần đối mặt với nghi vấn của hắn, không cần phải nói dối, ta vẫn là tình nguyện giả vờ như vậy.
Lâm Nam vẫn không có động tác gì, dần dần, ta cũng thấy quen.
Cửa lại mở ra, tiếng bước chân trầm ổn làm cho tim ta đập nhanh một nhịp! “Ngươi đi ra ngoài đi!” Lâm Hạo nói.
Y tá nhẹ nhàng lên tiếng. Lâm Nam kêu lên: “Ca ca!” sau đó ta nghe được Lâm Nam hướng Lâm Hạo hỏi rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cùng với…… bệnh của ta…… Vốn suy nghĩ hắn đơn thuần, tựa hồ cũng phát hiện trong đó có điểm quỷ dị!
Lâm Hạo kiềm nên không được tiếng cười, gai trên người ta cơ hồ dựng hẳn lên.
“Ca ca!” Lâm Nam phẫn nộ thấp giọng nói.
Cảnh cáo Lâm Hạo, cũng là cảnh cáo ta!
“Ngươi đi về trước, không cần quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Trở về ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi!” Lâm Hạo trấn an Lâm Nam. Lâm Nam không đáp lời. Ta có thể tưởng tượng với tính tình hắn khẳng định là bất mãn trừng mắt Lâm Hạo.
“Như thế nào? Ngươi không tin ca ca?” Lâm Hạo cũng có chút sinh khí, nhưng y vẫn rất thương yêu Lâm Nam.
Đúng như ta đoán, Lâm Nam lèo nhèo một hồi, vẫn là nghe lời trở về.