CHƯƠNG 155
Bị một tiểu hài tử gọi là tai họa, ta không thể đáp trả được gì.
Quan hệ giữa ta và Lâm Lan vốn có chuyển biến tốt đẹp, nhưng giờ đã không còn nữa.
Ta xấu hổ trốn vào trong phòng.
Nếu tiếp tục ở nơi này, kết cục của ta sẽ vô cùng thê thảm. Nhưng Lâm Hạo Lâm Nam sẽ không đồng ý cho ta ra ngoài, hơn nữa, nếu sau khi rời khỏi đây vẫn bị bọn họ điều khiển nắm rõ về mình, như vậy cũng không khác gì so với tiếp tục ở lại.
Ta lại mở vali mình ra, đem sổ tiết kiệm bên trong thu hảo.
Nằm trên giường, ta nhìn chằm chằm ván cửa, hy vọng bọn họ có thể tuân thủ lời hứa, đêm nay không đến quấy rầy ta.
Đến quá nửa đêm, ta rốt cục yên lòng.
Phòng của ta ở trên lầu hai, phía dưới là thảm cỏ và hoa viên, qua hoa viên chính là cửa chính. Nơi đấy thường có bảo vệ canh giữ bên cạnh rất nghiêm ngặt, nhưng nửa đêm bảo vệ thường xuyên ngủ gà ngủ gật, từ cửa sổ ta thường xuyên thấy Lâm Lan đi vào.
Lấy kéo ra, ta cắt ga giường thành từng mảnh, buộc chặt vào nhau rồi buộc cố định vào thành gường, sau đó từ từ trèo xuống.
Có lẽ ông trời có mắt, mọi thứ tiến hành rất thuận lợi, khi ta bước qua cánh cửa hoa lệ, lòng bàn tay đã chảy một tầng mồ hôi.
Nhưng sự việc cũng phải không dễ dàng như vậy. Hiện tại là hai giờ hai mươi, nếu đi tới nội thành cũng phải mất hơn hai giờ, mà đến năm rưỡi sẽ có công nhân quét dọn sân, đến lúc đó, sẽ phát hiện mảnh vải thả xuống, nghĩa là ta chỉ có chưa đầy một giờ.
Ta bước đi thật nhanh, không nhìn lại, không suy nghĩ.
Vừa nhìn thấy những công trình kiến trúc san sát nhau, ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại chỉ mới là bốn rưỡi.
Tìm được ngân hàng gần nhất, ta rút ra hết số tiền mà ta đã lưu. Không có tiền thì không thể sinh sống .
Cho tiền vào trong túi xách tay, sau khi kiểm tra lại toàn bộ, ta chạy tới bến xe gần nhất, mua một vé xe mà không cần có giấy chứng nhận, mười phút sau liền lên xe.
Khi ngồi ở trên xe, kim đồng hồ chỉ năm giờ, ta thoáng an tâm, lau lau mồ hôi trên trán.
“Tiểu tử, chậm rãi thôi, làm gì vội vàng vậy.” Một cụ già ngồi ở bên cạnh nói với ta.
Ta gật gật đầu, nở nụ cười một chút.
“Ngươi muốn đi đâu?” Cụ già uống ngụm trà lại hỏi.
Ta cũng không biết đi nơi nào, vé là tùy tiện mua, là vé cho chuyến xuất phát xa nhất và nhanh nhất.
“Trạm cuối cùng!” Ta nói.
“Nga, nơi đó rất tốt a, non xanh nước biếc, thích hợp ở lại. Ta cũng ở nơi đó, vào thành phố là để gặp con gái. Nhà ngươi cũng ở đó sao?” Cụ già có điểm cao hứng nói.
Ta nghĩ một chút, nói dối, “Trước kia là như vậy, bất quá sau khi cha mẹ qua đời, ta liền ly khai. Hiện tại có điểm chán ghét cuộc sống thành thị nên muốn trở về!”
Sau ba tiếng đồng hồ, ta bước vào một thị trấn nhỏ xa lạ. Quả nhiên là cảnh sắc dễ chịu, nhưng nơi này cách bọn họ quá gần. Sau khi tạm biệt cụ già, ta mua vé xe đến một thành phố khác. Lăn lộn đến thành phố khác, lại tiếp tục đi tiếp nơi khác.
Lặp lại như vậy vài lần, cuối cùng ta cũng cách bọn họ một khoảng xa hơn rất nhiều.
Thị trấn Gia Lâm không lớn cũng không nhỏ, không phát đạt cũng không quá lạc hậu, là thành thị tiêu chuẩn trung bình, nhưng bởi vì nội thành không có công nghiệp nặng, khoáng sản nghiệp nên môi trường rất tốt, ít nhất không khí cũng trong lành hơn những nơi khác rất nhiều.
Một kẻ bình bình thường như ta đây trà trộn vào địa phương bình thường như vậy cũng rất tương xứng. Hơn ba mươi tuổi, không có văn bằng, không có giấy chứng nhận thân phận (kiểu như CMT), dựa vào số tiền trên người không phải là kế lâu dài.
Không tìm được công việc chính thức, ta bắt đầu sốt ruột, thậm chí ngay cả công trường cũng đều thử qua, nhưng quản lí sau khi nhìn ta từ trên xuống dưới một cái liền ngay lập tức lắc đầu. Tuy rằng cuối cùng do ta quá kiên trì nên đáp ứng thử dùng ta vài ngày, nhưng không được một tuần, ta liền mồ hôi ướt đẫm té xỉu ở trên công trường. Công việc tự nhiên cũng mất.
Hoàn đệ nhất bách ngũ thập ngũ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤