CHƯƠNG 51
Mỗi ngày trôi qua, Lâm Nam cũng thử đụng vào tiền diện ta, nhưng cuối cùng vì ta mở miệng cự tuyệt nên hắn thu hồi tay.
Tuy rằng đáy lòng vẫn lo lắng hắn liệu có đột nhiên phiền chán[32] cuộc sống gian khổ mà rời đi hay không, nhưng mỗi khi về nhà nhìn thấy hắn tươi cười thì ta lại vô cùng an tâm.
Cho dù trong những ngày hắn sinh bệnh cũng không từ bỏ khao khát tương lai.
“Đứng lên! Đứng lên, ngươi ngủ say như chết a!” Âm thanh gào to, trên mặt cũng bị đánh vài cái thật mạnh.
Ta kìm chế nghiêm mặt nhìn Lâm Lan. Nó tại sao lại ở chỗ này?
“Ba ba kêu ngươi đến bệnh viện, ngươi đi hay không!” Lâm Lan cào cào tóc hỏi.
Ta gật đầu liên tục, từ trên giường đứng dậy mặc quần áo. Chờ ta thay xong, Lâm Lan nhìn ta mỉm cười, chẳng hiểu sao nụ cười của nó lại khiến ta rợn tóc gáy.
“Không sai a, tuy rằng có điểm hơi già, trên người cũng không có điểm nào đặc biệt thu hút, bất quá vẫn rất vừa mắt!”
Ta không muốn tranh chấp với nó, mỗi khi nghĩ đến thân phận của nó ta liền đau đầu……
“Hắc hắc. Lão nhân ngày đó có khiến ngươi sảng hay không, tuy rằng hắn không thể tự mình làm, bất quá với thủ đoạn của hắn nhất định cũng đủ thú vị đi!” Lâm Lan tò mò nói.
Cũng chỉ có nó dám nói Lâm Hạo là lão nhân a. Lâm Hạo nhiều năm như vậy cư nhiên không kết hôn cũng không sinh thêm hài tử.
“Ngươi……” Ta không biết nói cái gì với nó cho phải.
“Ta cái gì? Đi nhé, phụ thân ở bệnh viện chờ a, hình như là muốn ta gặp thúc thúc gì đó. Thực đáng ghét, mười mấy năm cũng chưa gặp hảo cái gì cả!” Lâm Lan nói xong đi ra ngoài, ta theo sát nó ở phía sau.
“Là bệnh viện này?” Ta chỉ chỉ vào kiến trúc xa lạ ấy.
So với trước kia, bệnh viện này rõ ràng được xây dựng thành tòa cao ốc vô cùng mới, bề ngoài càng thêm lộng lẫy.
“Đây là bệnh viện tốt nhất lại không xa, đương nhiên là nơi này!” Lâm Lan liếc ta một chút, mở cửa xe đi thẳng ra ngoài.
Xuyên qua từng con đường hành lang màu trắng gấp khúc, rốt cuộc cũng thấy Lâm Lan mở ra một cánh cửa. Ta khẩn trương bước đi vào, Lâm Nam dựa vào gối lộ ra nụ tươi cười với ta, đã lâu không thấy vẻ tươi cười ấy……
Ta vọt tới bên cạnh hắn, Lâm Hạo ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Nam, nhưng nhìn thấy hắn thì cư nhiên một câu cũng không nói nổi.
“Hắn chính là thúc thúc của ta!?” Lâm Lan thuận miệng hỏi.
Lâm Hạo vuốt cằm không trả lời.
Lâm Nam cười tủm tỉm nói: “Xin chào, Tiểu Lan, khi ta đi ngươi mới chỉ bé tí, không ngờ bây giờ đã lớn như vậy!” Khoa tay múa chân lớn nhỏ ví von xong còn nói: “Tên của ngươi đọc lên rất giống ta. Hồi nhỏ a, ta mỗi khi ôm ngươi, ngươi sẽ không khóc nữa!”
Lâm Lan vừa nghe thấy Lâm Nam nói về lúc khi nó còn nhỏ thì lập tức xấu hổ nói: “Thật không, ngươi xem ra vẫn còn trẻ nhỉ, cứ tưởng ở bên ngoài ngươi sẽ bị giày vò thành cái lão nhân thối rồi chứ!”
Lâm Nam ha ha cười: “Ta nếu biến thành lão nhân thối, hắn sẽ không còn muốn ta!” Lâm Nam vẫn còn tâm tình nói giỡn.
“A Nam!” Ta quát khẽ.
“Hảo hảo! Ta câm mồm!” Lâm Nam chớp chớp mắt biết lỗi: “A Hòa, đừng giận ta!”
Lâm Lan cảm thấy hứng thú hỏi: “Hắn là tình nhân ngươi?”
“Là đối tượng khiến ta bỏ nhà theo trai đó!” Lâm Nam không biết ngượng mà hug2 hồn sửa lại cho đúng.
Ta lập tức hứng lấy ánh mắt đầy hưng trí của Lâm Lan khi nhìn thẳng vào ta.