Mê Thất Điển Y

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 61

“Ngươi không lo lắng sao?” Ta hỏi.

Lâm Nam mở to hai mắt, khôi phục lại vẻ bình thường: “Có gì phải lo lắng? Chúng ta lại không ở phạm vi khống chế của hắn. Hơn nữa, Lâm Lan tức giận tới nơi này cũng là có nguyên nhân, liên tiếp vài cái case[43] lớn đều biến mất, Lâm Hạo cũng nên đi ra thu dọn cục diện rối rắm đó a!”

“Thì ra ngươi đã lên kế hoạch rất tốt rồi!……”

“Đúng vậy. Cho nên ngươi không cần lo lắng gì cả. Hết thảy đã có ta an bài. Hôm nay bác sĩ nói bệnh của ta nếu tiếp tục kiên trì uống thuốc, ba tháng nữa cơ bản sẽ khỏi! A…… Đợt trị liệu nửa năm kỳ thật cũng rất nhanh thôi!”

“Chúc mừng ngươi! Ta nghỉ ngơi trước đây!” Ta nghe Lâm Nam nói bệnh sẽ khỏi hẳn, trong lòng rất mừng, nhưng chỉ sợ so với giờ phút này đây, phản ứng của ta trước kia có lẽ mãnh liệt gấp trăm lần.

Ta không mong muốn hắn ngay cả khi bệnh cũng tính kế tốt! Ta muốn cái gì…… Hoàn toàn không có lý do. Ta thật sự càng ngày đa nghi.

Bởi vì ban đêm trằn trọc vô miên, buổi sáng ngay cả bữa sáng cũng đều không có khẩu vị, khước từ người hầu đến gọi ta ăn cơm. Khi đang chuẩn bị tiếp tục đi ngủ, Lâm Nam cư nhiên tự mình đến đây.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Lâm Nam ngồi bên giường hỏi.

Ta hơi ngồi dậy, “Không sao cả. Chỉ là có chút mệt mỏi, ta không ăn sáng đâu. Ngươi đi dùng đi!”

“Như vậy không tốt, ta rót cốc sữa cho ngươi a!” Nói xong liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát mang đến một ly sữa ấm còn tỏa hơi nóng ra xung quanh.

Ta thật sự không thích uống sữa, mỗi lần uống luôn chỉ uống lấy lệ nửa cốc. Hiện tại miệng không có khẩu vị, vì thế càng không chịu không nổi vị sữa kia, “A Nam, ta không muốn uống…… Ngươi cho ta ngủ đi!”

Lâm Nam nhíu mày lại, không vui vẻ nói: “Không được, uống đi. Thứ này đối với cơ thể rất tốt. Nào, uống!”

Vừa uống một ngụm đã thấy buồn nôn. Trong khoang miệng đều là mùi sữa tanh, “A Nam, ta thực sự không nuốt nổi. Ngươi chờ đến lúc ta khỏe lại đi. Ta muốn ngủ!” Ta phát ra thanh âm yếu đuối thương lượng nói. Nói như vậy thường sẽ có tác dụng.

Nhưng lần này, Lâm Nam cường ngạnh nói: “Không được, uống rồi ngủ tiếp!”

Trong lòng ta nhất thời trở nên ủy khuất. Ngay cả một ly sữa ta cũng không làm chủ được. Không nói gì, nín thở đem chất lỏng còn thừa đổ vào miệng. Lâm Nam lập tức cười nói: “Nhìn xem, uống nhiều rồi sẽ quen. Không cần như tiểu hài tử a! Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi!”

Lâm Nam rời đi không bao lâu, ta liền chìm vào giấc ngủ.

Nhưng khi ta tỉnh lại thì đang ở trong căn phòng xa lạ!

Chân còn chưa tiếp đất, Lâm Nam xuất hiện : “Ngủ ngon không?”

“Đây là nơi nào?” Ta kéo rèm cửa, bên ngoài là ngã tư đường trước giờ ta chưa nhìn thấy.

“Nước Mỹ!”

“Cái gì?” Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà!

Lâm Nam bổ sung: “Boston, Mĩ Quốc Boston, nhà mới của chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.