CHƯƠNG 94
Đầu ta đặt trên chiếc gối mềm, thân thể mềm nhũn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết lại trên trán, hai chân không ngừng run rẩy .
Ngón tay Lâm Hạo trong cơ thể ta tiến tiến xuất xuất. Ý thức mơ hồ nhưng lại có thể cảm thụ được va chạm thể xác rõ ràng như vậy. Bắp đùi tiếp xúc với một thứ gì đó nóng bỏng cứng rắn, nóng đến mức khiến ta khẽ run lên.
Lâm Hạo nói: “Muốn ta tiến vào sao?”
Cự vật trên đùi bắt chước động tác trừu sáp. Ta cảm giác được chính mình đang nuốt mạnh nước bọt. Lâm Hạo cười ha ha vài tiếng, nâng cằm ta lên, xoay mạnh đầu ta, tư thế hôn vô cùng miễn cưỡng.
Đôi mắt bị nước làm cho mờ đi, ta cố mở to mắt. Cách đây rất nhiều năm, lần đầu thấy Lâm Hạo lõa thể, y cũng chảy nhiều mồ hôi như vậy. Cơ thể hiện giờ so với trước kia gầy hơn một chút, đường cong lại càng thêm đẹp, con ngươi đen láy không hề phiếm lạnh như băng, mà là bị dục vọng bao trùm càng trở nên thâm trầm, giống như màu mực đá.
Qua đôi mắt y, ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chính mình, vô cùng….. Dâm loạn……
Thần trí mơ hồ nháy mắt trở nên tỉnh táo, ta liều mạng bò về phía trước. Lâm Hạo nắm chặt lấy thắt lưng của ta. Kết quả hành động của ta chỉ là uổng phí sức lực, ngược lại nhiệt độ trên lưng lại khiến ta rên rỉ vài tiếng.
“A……”
Lâm Hạo rút ngón tay ra, bỗng nhiên sáp nhập. Đau đớn cùng khoái cảm làm đầu óc ta trở nên hỗn loạn.
Mỗi một lần tiến vào bên trong cơ hồ đều đụng vào chỗ sâu nhất, khi rút ra lại chỉ còn chóp đỉnh, cứ lặp đi lặp lại như thế. Dược vật khiến niêm màng mẫn cảm gắt gao bao chặt lấy mạch động Lâm Hạo, khoái cảm càng lúc càng dâng cao, trên cổ gân xanh đều hiện ra.
Bụng dường như đang bị chọc thủng tàn phá, ta hồ loạn kêu lên: “A….. Bụng ta…… sắp vỡ…..chậm…chậm một chút……”
Động tác Lâm Hạo tạm dừng một chút, rồi sau đó lại càng thêm hung ác .
Đã nằm rất lâu rồi, khí tức vẫn bất ổn, hơi thở khẽ run run. Dược lần này có tác dụng bôi trơn, so với lần trước dễ chịu hơn nhiều. Nhưng là, sau khi kết thúc chỉ cảm thấy hạ thể đau nhức, đặc biệt là nơi bị xỏ xuyên qua, một nơi vốn nhỏ hẹp giờ đã sưng đến mức không thể khép lại.
Lâm Hạo đứng bên cửa sổ hút thuốc, hạ thân dùng chiếc khăn quấn quanh, xương hông hơi nhô lên.
Tuy không biết chính xác thời gian, nhưng chắc chắn hiện giờ đã là buổi tối. Bên ngoài cửa sổ đang mở ngẫu nhiên có ít thủy sắc[53], nguyên lai là trời mưa. Nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được âm thanh tí tách tí tách.
Làn khói mờ lan tỏa xung quanh Lâm Hạo, bởi vì y đứng ở bên cửa sổ, ta không ngửi được rõ mùi khói thuốc.
Thân thể y có thể hút thuốc sao? Ta nhớ rõ khi y được đưa đến bệnh viện chăm sóc, bác sĩ đã dặn thuốc lá và rượu đều cần phải kiêng. Chẳng lẽ hiện tại là có thể sao? Ta không hiểu lắm, bất quá, nếu Lâm Hạo đã không tiếc đổi thận với đệ đệ để sống, y hẳn là muốn sống a!
Ánh sáng trên tay Lâm Hạo tắt dần, làn khói biến mất…… Nhưng không được vài giây sau, chợt nghe thấy tiếng bật lửa, cùng với ánh sáng và khói lửa.
“Khụ!” Lâm Hạo ho nhẹ, che miệng. Sau đó, còn chưa cho vào miệng, điếu thuốc đã bị dập tắt, ném ra ngoài cửa sổ.
Hoàn đệ cửu thập tứ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤