Mê Thất Tùng Lâm

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Hôm nay Ôn Phong dậy rất sớm, đẩy cửa nhà đá ra, làm cho không khí trong lành bên ngoài tràn vào xóa đi thứ mùi nồng đậm bên trong. Anh hô hấp thứ không khí mới mẻ đầy mùi thảo dược bên ngoài, một ngày mới chính thức bắt đầu.

Ôn Phong tâm tình khá tốt, cố cử động hai chân bủn rủn tản bộ một chút quanh nhà đá.

Anh đã thành công làm xong một cái kệ bếp bằng đá cố định ở bên ngoài nhá đá mà không cần sự nhúng tay của Duy Tạp Tư.

Bên cạnh bếp có đặt sẵn một quả khô, trên vỏ quả có một vết cắt sâu, Ôn Phong dùng sức mà mở vết cắt này ra. Răng rắc một tiếng, phần vỏ khô bị tách đôi, để lộ ra phần thịt quả màu trắng mượt mà ở bên trong.

Ôn Phong cẩn thận cho thịt quả vào trong nồi xương, sau đó anh múc mấy gáo nước trong thùng gỗ nhỏ bên cạnh ra, đổ vào nồi.

Mấy thịt quả màu trắng nổi ở trong nước, tròn tròn trôi nổi chậm rãi mà va chạm lẫn nhau.

Đây là một loại quả cây rất ngon mà Ôn Phong mới phát hiện, nếu ăn sống sẽ cảm thấy rất chua, nhưng khi nấu chín, vị chua trong thịt quả sẽ biến mất, thịt quả hòa tan vào trong nước, tạo thành dung dịch đặc đặc tỏa ra mùi thơm giống như cơm, ăn vào trong miệng còn có vị ngọt.

Chỉ mới ăn thử một miếng, anh đã mê luôn loại hương vị này, ăn liên tục mấy ngày rồi mà không hề có cảm giác ngán.

Chắc là do nó có hương vị của cố gia… Ôn Phong nhìn chằm chằm vào mấy thịt quả nổi ở trong nồi, trong lòng tưởng niệm không thôi.

Ước chừng lượng nước trong nồi, cảm thấy vừa đủ, anh liền đặt chiếc nồi xương lên trên bếp đá, ngồi xổm xuống cầm đá đánh lửa.

Để có được hai khối đá lửa này, Ôn Phong đã mất cả một ngày để giải thích cho Duy Tạp Tư hiểu, mang đến cho anh.

Bình thường khi nhóm lửa, Duy Tạp Tư chỉ cần dùng hai móng vuốt khẽ va chạm một chút là được, không tốn chút công sức nào đã tạo được tia lửa, sau đó thêm một bó củi khô là xong. Cho nên lúc đầu, khi Ôn Phong làm tư thế tạo lửa với Duy Tạp Tư, hắn còn tưởng anh muốn một đôi móng vuốt.

Mà cho dù anh thực sự có được một đôi móng vuốt thú, thì với sức lực của anh cũng chẳng thể tạo ra lửa bằng chúng được.

Ôn Phong thực ra khá tò mò, không biết Duy Tạp Tư dùng cách nào mà lại tìm được hai hòn đá lửa này, lần sau nếu có cơ hội anh nhất định sẽ hỏi rõ hắn.

Sau sự kiện kia, quan hệ giữa anh với Duy Tạp Tư thân cận hơn rất nhiều.

Cũng có thể chỉ có mỗi anh đơn phương nghĩ như vậy, vì tính cách của Duy Tạp Tư vẫn thay đổi liên tục, nên mỗi lần hắn trở nên lạnh lùng, anh cũng đã quen, không có cảm giác gì khác nữa.

Trong lòng Duy Tạp Tư, anh nhất định sẽ phải chết trước mặt hắn, hoặc có thể nói là chết trong tay con của hắn.

Nếu hiện tại, hắn sinh ra tình cảm với anh, thì sau này thứ mà hắn có sẽ chỉ còn là bi thống, vì dù sao hắn cũng là kẻ gián tiếp giết chết anh.

Quá thận mật với sinh vật sẽ mang thai đứa con của mình là một hành vi vô cùng không sáng suốt đối với một dị thú.

Nhưng Ôn Phong vẫn hy vọng, Duy Tạp Tư có thể nhớ về anh, nhớ rằng trong khu rừng này từng tồn tại một sinh vật tên là Ôn Phong.

Hai bàn tay trắng nõn của anh dùng sức, đập mạnh hai hòn đá lửa với nhau, tia lửa tóe ra bắn vào trong đống lá khô, chốc lát, lửa bốc cháy.

Ôn Phong đưa cỏ khô vào trong bếp, thêm củi vào.

Khói trắng bay từ dưới đáy nồi xương bay ra, trậm rãi tan biến trong không khí.

Hơi nóng bốc lên hôi hổi, Ôn Phong cầm một cái thìa bằng xương dài, thỉnh thoảng lại ngoáy hỗn hợp trong nồi lên một chút, làm cho thịt quả càng nhuyễn đều.

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện trên kệ bếp, Ôn Phong theo bản năng quay ngoắt lại nhìn, trong lòng cả kinh, đánh rơi chiếc thìa xương vào trong nồi nước, cũng lùi ra sau mấy bước.

Tóc mái dài của anh được buộc ngược hất ra đằng sau, để lộ ra cái trán cao cùng đôi mắt đen, nhìn chăm chú vào dị thú nhỏ trước mắt.

Cảnh tượng máu me khi dị thú nhỏ này được sinh ra lại ập đến, làm anh kiêng kị sinh vật nhỏ bé này rất nhiều.

Dị thú nhỏ ngồi trên kệ bếp đá, đôi mắt đen ngập nước tò mò nhìn nồi xương nóng bỏng kia. Nó di chuyển bằng tứ chi, hạ thấp thân mình, chiếc đuôi dài nhỏ phía sau lay động, cố đến gần chiếc nồi xương hơn nữa.

Dừng lại cạnh chiếc nồi, nó ngồi xuống bệ đá nóng hừng hực, chiếc đuôi sau người lắc nhanh hơn một chút, có vẻ rất tò mò muốn nhúng thử vào trong nồi nước sôi.

Nhìn thấy nó như vậy, Ôn Phong không nhịn được mà cầm lấy một cái vung làm bằng gỗ đặt lên miệng nồi, ngăn cản cái đuôi dài của nó.

Anh cũng không lo lắng thân thể của nó sẽ bị bỏng, anh chỉ sợ nếu chiếc đuôi kia mà nhúng vào trong nồi, thì bữa ăn anh nấu cả buổi sáng sẽ bị hỏng không thể ăn được nữa.

Dị thú nhỏ bị ngăn cản, lúc này nó mới chú ý đến Ôn Phong, đôi mắt đen bóng của nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt cùng màu sắc của Ôn Phong, rất tò mò.

Chiếc đuôi dài nhỏ của nó quật xuống thành đá, bộ ngực nhỏ nhắn hơi chấn động, phát ra một tiếng gọi khẽ với Ôn Phong. Nhưng anh không hiểu được nó đang nói cái gì, chỉ có thể đứng ngẩn ra nhìn nó.

Không nhận được sự đáp lại của Ôn Phong, chiếc đuôi của dị thú quật quật mạnh hơn vào bệ đá, thể hiện tâm trạng lo lắng của nó.

Lớp lông nhung nhung màu trắng trên đỉnh đầu của dị thú khẽ rung động một chút, nó bỗng đứng vụt dậy, hai chân sau lấy đà, sau đó nhảy vọt về phía Ôn Phong, sự hưng phấn không thể che giấu trong đôi mắt thú màu đen.

Ôn Phong đứng ngây ra, trợn mắt, hoảng sợ nhìn thú trảo tuy nhỏ nhưng sắc bén vô cùng kia cách mình càng ngày càng gần. Anh không kịp trốn tránh. Chẳng lẽ hôm nay, anh thực sự sẽ phải chấm dứt ở đây?

Bỗng, một vòng cung màu sáng bạc sẹt qua đỉnh đầu anh, bụp một tiếng, dị thú nhỏ bị đánh văng đi, thân thể nho nhỏ của nó cuộn lại lăn một vòng trên mặt đất.

Duy Tạp Tư vọt đến che trước mặt Ôn Phong, há mồm, lộ ra hàm răng sắc nhọn, hung ác mà gầm nhẹ về phía dị thú nhỏ. Nó chật vật bò từ mặt đất lên, đôi mắt thơ ngây mở to nhìn chằm chằm về hướng Duy Tạp Tư, như muốn xuyên qua hắn để nhìn thấy Ôn Phong ở phía sau.

Nó hoang mang vô cùng, cũng xen lẫn chút bi thương, dị thú nhỏ xoay người chạy đi, biến mất sau những căn nhà đá khác.

Duy Tạp Tư lạnh lùng nhìn ấu thú biến mất, đôi mắt vàng sâu thẳm xẹt qua chút ảm đạm.

Bỗng có mùi khét thoảng thoảng truyền đến, thành công làm cho Ôn Phong bừng tỉnh, nhấc chiếc vung làm bằng gỗ lên, phần hỗn hợp đặc đặc màu trắng trong nồi đã có chút vàng ở hai bên thành.

Anh vội vàng ngồi sụp xuống, kéo mấy thanh củi đang đốt dở trong bếp ra, khi đứng lên, anh kinh ngạc phát hiện không biết chiếc nồi xương đã được đặt xuống mặt đá bằng phẳng từ lúc nào.

“Cám ơn ngươi.” Ôn Phong ngửa đầu, cười thật tươi với Duy Tạp Tư, không phải chỉ vì nồi thức ăn này, mà còn vì chuyện của dị thú nhỏ lúc này. Nếu không phải nhờ có Duy Tạp Tư hất dị thú nhỏ kia đi, anh chắc chắn sẽ bị thương. Anh thực sự không muốn thử cảm giác bị móng vuốt sắc bén đâm vào người.

Duy Tạp Tư im lặng, chăm chú vào sinh vật yếu ớt trước mắt, cái gì cũng không nói.

Duy Tạp Tư phát hiện hắn càng ngày càng không thể hiểu nổi sinh vật yếu ớt này. Hắn cứ nghĩ rằng sau sự kiện kia, y sẽ giãy dụa, sẽ phản kháng, thậm chí là tự sát giống như những người chim mà bọn hắn bắt về.

Nhưng mà trừ bỏ lúc ấy y lỗ mãng chạy trốn ra ngoài, y không còn hành vi nào khác có thể coi là phản kháng, kể cả cảm xúc lo sợ lúc trước cũng biến mất.

Mỗi đêm khi ***, y cũng sẽ vô cùng phối hợp. [ =..= ta dùng chuẩn từ nhé… ] thậm chí y còn chỉ cho hắn biết một số cách làm cho đối phương càng thêm thoải mái… [ tội lỗi… lần đầu tiên có đoạn miêu tả suy nghĩ của anh Duy Tạp Tư… =..= ]hắn thực sự không thể hiểu nổi sinh vật này đang nghĩ gì nữa…

Chẳng lẽ, đấy là từ bỏ hy vọng sống sao?

Nhưng mà mỗi ngày, Ôn Phong vẫn đều sống rất thoải mái, ngay cả ban nãy khi bị ấu thú tập kích, anh vẫn có thể rất nhanh bình tĩnh lại, trong nháy mắt lại bận rộn vì thức ăn…

Nếu Ôn Phong biết bày mưu tính kế, bắt đầu phản kháng, bắt đầu điên cuồng, hắn còn thể thể đối xử lạnh lùng thô bạo với anh như cách các dị thú đối xử với công cụ sinh sản của mình…

Đằng này, Ôn Phong … lại quá yếu ớt, hơn những người chim kia rất nhiều lần, làm cho Duy Tạp Tư không thể không đi chăm sóc, không thể không chú ý… đây là lần đầu tiên Duy Tạp Tư chú ý đến một sinh vật như vậy.

Lúc đầu, sự yết ớt vô cùng của Ôn Phong làm cho hắn chú ý… sau đấy, hắn phát hiện bản thân bất tri bất giác đã bị anh hấp dẫn, ngẫu nhiên hắn còn có thể làm những chuyện mà trước kia hắn chưa từng làm bao giờ…

Điều này làm cho Duy Tạp Tư hoảng sợ. Thậm chí, là phẫn nộ. Vì hắn phát hiện, hắn đang mất đi khống chế.

Càng ở chung lâu, loại cảm giác không thể kiểm soát này lại càng hiện ra rõ ràng. Để ổn định lại tâm thần của mình, Duy Tạp Tư chỉ có thể giảm bớt thời gian tiếp xúc với Ôn Phong. Nhưng mà xem ra, làm như vậy cũng không có hiệu quả gì.

Mỗi ngày, hắn không có việc gì để làm, chỉ có thể lang thang trong rừng cây, thời gian trôi qua quả thực quá chậm, có khi hắn còn vô thức xuất hiện ở khu vực cây cối sát cạnh nhà đá, ẩn núp sau lớp lá dày nhìn ngắm Ôn Phong.

Duy Tạp Tư im lặng nói với bản thân, hành động này chẳng qua là vì hắn lo lắng sinh vật yếu ớt này sẽ gặp phải thứ gì đó nguy hiểm bất ngờ.

Cả một ngày dày vò, làm cho hắn đến ban đêm càng thêm khát vọng Ôn Phong, không có chừng mực ôm lấy anh, không muốn rời đi dù chỉ là một chút.

Đợi đến khi sinh vật này hoàn thành tác dụng duy nhất, sau đó chết đi, chắc hắn sẽ trở lại bình thường. Duy Tạp Tư áp chế sự bất an nảy lên trong đáy lòng, đôi mắt thú lạnh lẽo, u trầm kiên nghị.

“Lui ra, ta muốn vào trong nhà lấy bát.” Ôn Phong đẩy Duy Tạp Tư một cái, ai bảo hắn chắn giữa đường đi làm gì.

Đối với chứng bệnh động kinh gián đoạn của Duy Tạp Tư, Ôn Phong đã quá quen thuộc đến mức chẳng thèm để tâm đến nữa, thậm chí thỉnh thoảng nhìn thấy Duy Tạp Tư đột ngột trở nên lạnh lùng, anh còn cảm thấy có chút thích thú. [*lau mồ hôi*]



Đột nhiên có tiếng thú rống trầm thấp khác thường từ trên đỉnh núi tuyết truyền đến, là cảnh báo nguy hiểm. Trên sườn núi tuyết trắng xóa tuyết phủ, có thể mơ hồ nhìn thấy mấy điểm đen đang lao từ trên đỉnh núi xuống phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.