CHƯƠNG 29
Dị thú màu xám kia mỗi ngày đều đúng giờ mang thịt để ăn, hoa quả cùng nước sạch đến.
Trong hoàn cảnh thức ăn đầy đủ như vậy, thân thể của Duy Tạp Tư khôi phục với tốc độ rất nhanh, chỉ ngắn ngủi một tháng, đuôi của hắn đã có thể quăng quật thoải mái, tuy hai chân của hắn chưa thể đứng thẳng đứng lên được, nhưng hắn đã có thể di chuyển trong cự ly ngắn.
Vừa khôi phục lại tri giác cho nửa người dưới, mấy ngày nay hắn đã càng ngày càng không yên phận.
Thú trảo giấu hết đi những móng vuốt sắc bén, chỉ dùng phần thịt mềm trong lòng bàn tay không ngừng vuốt ve phần eo lưng của Ôn Phong. Anh đang ngủ, nhưng cơ thể không ngừng bị quấy rầy, làm khuôn mặt ngủ cũng không an ổn, nhăn nhó.
Ôn Phong thực sự bị đánh thức, đôi mắt mở ra mơ mơ màng màng, mất hứng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dị thú gần trong gang tấc kia. Theo phản xạ, anh nâng tay muốn đẩy cánh tay thú nặng nề kia ra khỏi vòng eo của mình.
Duy Tạp Tư thấy sinh vật trong lòng đã tỉnh lại, có vẻ rất phấn khởi. Thú trảo lặng yên hạ thấp xuống, đầu ngón tay cong lên, kéo chiếc quần lót tam giác duy nhất trên người Ôn Phong xuống đến tận đầu gối.
Thú trảo đang muốn xâm nhập thêm một bước nữa thì đã bị đôi tay bé nhỏ của Ôn Phong túm lấy, lớp da vảy lạnh lẽo truyền đến cảm giác ấm áp, làm Duy Tạp Tư thấy rất thoải mái, đôi mắt híp híp lại.
“Ngươi ngoan ngoãn chút đi nào!” Duy Tạp Tư càng ngày càng làm càn, làm Ôn Phong không nhịn được nữa, há miệng quát to một tiếng.
Hai tay Ôn Phong vẫn nắm lấy thú trảo, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, anh nhắm mắt ngủ tiếp.
Duy Tạp Tư cũng không rút tay của mình ra, mà lại đưa đầu đến, chui vào phần cổ không hề phòng bị của Ôn Phong, phần lông xù trên đỉnh đầu cọ vào má của anh.
Chiếc đuôi dài linh họat của hắn nằm trên mặt thảm, chầm chậm xuyên qua lớp da thú, chuẩn xác quấn lấy bắp chân thẳng tắp của Ôn Phong. Nó chậm dãi mà bò lên trên, giống như muốn cảm thụ từng tấc da thịt của anh, bò qua cả chiếc quần lót tam giác, chui vào vùng mẫn cảm.
Ôn Phong khi đi ngủ chỉ mặc mỗi chiếc quần lót cho thoải mái, hai chân hoàn toàn trần trụi, lúc này truyền đến cảm giác mát lạnh, anh chỉ có thể ảo não mở to mắt, không hề giật mình nhìn đôi mắt thú màu vàng của Duy Tạp Tư ngay trước mắt.
Đồng tử của hắn rất lớn, phản chiếu lại khuôn mặt nhu hòa của anh, cũng phủ thêm một tầng u ám quen thuộc. Mỗi lần Duy Tạp Tư phát tình, hắn đều dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
“Cút ngay, lão tử không muốn làm cùng người liệt như ngươi!” Ôn Phong quay đầu, kích động muốn đứng lên, dời khỏi vòng ôm đã trở nên vô cùng nguy hiểm của Duy Tạp Tư.
Chiếc đuôi dài phủ đầy vảy mịn của Duy Tạp Tư không hề chần chờ tiến thẳng vào phần hạ thân mẫn cảm của anh. Thân thể đàn ông trưởng thành vào sáng sớm vốn không thể chịu nổi sự trêu chọc như vậy, phân thân đang ẩn nấp trong đám lông đen của Ôn Phong có xu thế cứng rắn…
“Khốn khiếp!” Ôn Phong quay lưng lại với Duy Tạp Tư, khàn khàn mắng một tiếng, nhiệt khí dần dần tụ lại ở bụng dưới…
Cánh tay của anh bị thú trảo túm lấy, trong lòng anh cả kinh không nhỏ, quả nhiên sau đó Duy Tạp Tư liền đè ép xuống, vật thể nóng bỏng cứng rắn kia không ngừng chọc chọc vào lỗ nhỏ phía sau.
“Chờ một chút! Chờ…a!!”
Ôn Phong bị thân thể cao lớn của Duy Tạp Tư ép xuống mặt thảm, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thê lương.
Lỗ nhỏ lâu rồi không được sử dụng, giờ phút này bị cường ngạnh mở ra nên đã bị rách, sắc mặt Ôn Phong nháy mắt trắng bệch, anh có thể cảm nhận được nơi kia đã bị mở căng ra hết cỡ, có máu nóng đang chảy ra.
Mũi thú của Duy Tạp Tư rất linh mẫn, nhanh chóng ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, lúc này hắn cũng nhận ra là mình quá lỗ mãng, chỉ có thể mím môi, nhíu chặt hai mắt, chầm chậm rút nửa phần phân thân mới vào của mình ra khỏi cơ thể Ôn Phong.
Ôn Phong gồng cứng người, thống khổ rên rỉ một chút, vô lực nằm bẹp trên mặt thảm, mồ hôi tinh mịn đầy người.
“Tên khốn này, ngươi muốn giết chết ta sao?”
Rốt cuộc cũng không còn quá đau như vậy nữa, Ôn Phong lấy hơi gầm lên một tiếng, cái lỗ nhỏ yếu ớt kia của anh còn đang co rút khó chịu…
Duy Tạp Tư không nói một câu, lưu loát ngồi dậy, cự vật dưới thân hắn đã dựng thẳng, Duy Tạp Tư thay đổi tư thế làm cho nó hiện ra hoàn toàn trong không khí, thọat nhìn càng thêm to lớn đáng sợ.
Ôn Phong khẩn trương nhìn động tác kế tiếp của Duy Tạp Tư, trong lòng thầm cảm khái, anh có thể sống được đến bây giờ quả là một kì tích…
Hai chân của Ôn Phong đặt nằm trên mặt thảm bị tách ra. “A…” Ôn Phong đau đớn mà hít mạnh một hơi, lỗ nhỏ ngay giữa hai mông bị mở ra trước mắt Duy Tạp Tư, có vết rách mới tinh còn đang chảy máu sưng đỏ.
Lỗ nhỏ vì bị mở ra mà theo bản năng co rút, chạm đến miệng vết thương, cảm giác đau ập đến làm cho Ôn Phong lại không ngừng kêu rên.
“Khốn khiếp!! Chết tiệt!!”
Ôn Phong nắm chặt lấy lớp thảm lông bên dưới, mặt tái nhợt, hai mắt có chút ửng đỏ.
Duy Tạp Tư dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lân phần thắt lưng của Ôn Phong, mang tính chất an ủi, chiếc đuôi dài phía sau linh hoạt vươn ra, lấy một chút lam dược ở đầu giường đá đến. Đầu đuôi cong lại, vảy cứng đè ép dễ dàng nghiền nát thảo dược, những giọt lam dược chuẩn xác chảy xuống vết rách đang chảy máu kia.
Cảm giác mát mát thoải mái truyền đến, giảm bớt đau đớn, Ôn Phong hừ nhẹ, hoàn toàn thả lỏng nằm bẹp trên mặt giường.
Sau khi chăm sóc miệng vết thương của Ôn Phong, Duy Tạp Tư lại hoạt động hai chân, nằm lại giường.
Cự vật dưới thân hắn vẫn thẳng tắp, nóng rực, chọc chọc ở ngay phần mông cong của Ôn Phong, hai tay hắn thì vòng chặt quanh phần eo của anh, ánh mắt u ám tràn đầy khát vọng chiếu thẳng vào sinh vật trong lòng. Những mạch máu nổi to trên phần cổ tráng kiện của hắn, chứng minh hắn đang cố gắng đến mức nào mới nhịn được mà không làm tiếp.
Ôn Phong cũng nằm thật im, không dám nhúc nhích, cảm nhận hơi thở rực nóng của Duy Tạp Tư phun tại má mình, tâm trí anh lúc này hoàn toàn tập trung vào cự vật đang để tại khe mông của mình.
Hai người cứ giằng co như vậy một giờ, sau đó Duy Tạp Tư rốt cục cũng bình phục lại thân thể, thu lại thứ hung khí nguy hiểm kia.
Ôn Phong hơi vặn vẹo vòng eo, chiếc mông đưa về sau một lúc, sau khi xác nhận nguy hiểm đã qua, anh liền đánh bạo xoay người lại.
Khuôn mặt nhăn nhó tức giận, anh giơ tay xuyên qua lớp lông xù trên đầu Duy Tạp Tư, đầu ngón tay sờ soạng, túm lấy hai chiếc tai thú nhỏ nhắn khéo léo kia.
“Này thì không chịu ngoan ngoãn!” ngón tay túm chặt, dùng sức soắn một chút, đã không còn nguy hiểm nữa, Ôn Phong có thể tùy ý phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Duy Tạp Tư bị kéo lỗ tai, khuôn mặt thú lạnh lùng nhanh chóng hiện lên chút ửng đỏ, lớp lông xoăn xoăn màu vàng run run, hắn chỉ có thể hơi cúi xuống dưới để giảm bớt lực lên đôi tai.
“Về sau ngươi còn dám đối với lão tử như vậy, ta liền phá nát hai cái lỗ tai của ngươi luôn, có biết hay không hả?”
Sau một lúc chà xát hai cái tai nho nhỏ của Duy Tạp Tư, Ôn Phong mới xả hết chỗ bực tức trong lòng.
Duy Tạp Tư cũng xoay người, vứng chắc ôm sinh vật kia, đôi mắt thú màu vàng nheo lại, tùy ý cho Ôn Phong hồ nháo.
Đẩy đẩy bớ ngực vững chắc của Duy Tạp Tư, Ôn Phong lăn người một chút, nằm úp sấp xuống giường. Bị Duy Tạp Tư ép buộc như vậy, anh đã sớm cảm thấy đói bụng. Không biết dị thú màu xám kia đã mang thức ăn đến chưa?
Anh ngồi dậy, nhặt quần áo mặc vào, sau đó dùng một sợi dây da buộc túm chỗ tóc mái dài đằng trước, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng khuôn mặt thanh tú. Chuẩn bị xong hết, anh xuống giường, bước ra khỏi nhà đá.
Cửa đá bị đẩy ra, ánh sáng chói ngời bắn vào bên trong, Ôn Phong nâng cánh tay che mắt, để dần dần thích ứng với ánh sáng cao độ này.
Trên lối mòn trước cửa nhà đá, thức ăn của ngày hôm nay được đặt rất cẩn thận.
Khi đã thích ứng với ánh sáng, anh quay lại nhìn Duy Tạp Tư một cái, hắn đang nằm rất thoải mãi trên giường, chiếc đuôi còn tự tại mà quật qua quật lại, Ôn Phong hừ một cái, quyết định để cho Duy Tạp Tư đói một chút.
Hiện tại, anh phải làm đầy cái bụng của mình đã.
Kệ bếp làm bằng đá rất nhanh được đốt lên, khói trắng nghi ngút.
Trong nồi xương, nước đang sôi sùng sục, có mấy miếng thịt chìm nổi, nước mỡ màu vàng quay quay, mùi thức ăn thơm lừng tràn đầy trong không khí, lôi kéo được một dị thú nhỏ đến.
Dị thú nhỏ chạy từ xa đến, chiếc đuôi sau người giơ cao lên, màu vảy đen bóng loang loáng dưới ánh sáng mặt trời.
Tốc độ của nó đã rất nhanh, tính ra nó mới được nửa tháng tuổi, vậy mà ấu thú này đứng lên có thể cao đến eo của Ôn Phong, tuy rằng bình thường nó vẫn di chuyển bằng cả tứ chi.
Theo động tác chạy, những chiếc lông màu trắng trên đỉnh đầu nó không ngừng phấp phới. Ấu thú dừng lại cách Ôn Phong khoảng chừng hai bước chân.
Chiếc mông tròn tròn đặt xuống đất, đôi mắt đen của nó tò mò nhìn chằm chằm vào động tác tay của Ôn Phong, chiếc mũi khéo léo hơi giơ lên, cẩn thận hít ngửi, có vẻ nó cảm thấy rất tò mò với thứ mùi vị lạ lùng này.
Từ khi Duy Tạp Tư bị trọng thương, chỉ có thể nằm một chỗ, lực đe dọa của hắn với ấu thú đã giảm sút một cách cực kì thảm hại, vì vậy mỗi ngày Ôn Phong ra khỏi nhà đá đều có thể nhìn thấy nó quanh quẩn ở xung quanh.
Bình thường, dị thú nhỏ sống ở gần trung tâm của bộ lạc, nhưng ban ngày, Ôn Phong lại luôn gặp nó lang thang ở xung quanh nhà đá của anh. Mỗi khi thấy Ôn Phong có hành động gì đó kì lạ, là nó lại xuất hiện, mang theo sự tò mò cùng chờ mong.
Hôm nay, như thường lệ, ấu thú lại đi đến bên cạnh Ôn Phong, chiếc đuôi dài lắc lư, đôi mắt thú đen bóng nhìn chăm chú vào từng động tác của anh.
Ôn Phong cũng đã quen với sự có mặt của nó, anh hơi giơ mặt lên một chút, nở một nụ cười tươi, thể hiện tâm trạng rất tốt hôm nay.
Anh cầm chiếc thìa xương ngoáy ngoáy nước trong nồi, hơi nước bốc lên làm ngón tay của anh có chút ẩm ướt. Anh múc nửa bát nước thịt, xoay người đưa đến trước mặt ấu thú.
“Có muốn nếm thử không?” Ôn Phong cong cong khóe môi, cố hết sức làm cho bản thân anh có vẻ thân thiện nhất.
Đôi mắt thú to nháy mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm vào Ôn Phong. Nó chần chờ một chút, sau đó vươn tay, nhận bát xương từ tay của anh.
Tầm mắt của nó chuyển từ trên người Ôn Phong xuống dưới chiếc bát, cẩn thận mà để sát mũi vào, hít ngửi một chút.
Không biết ấu thú có thể uống canh thịt do anh nấu hay không… Ôn Phong cũng tò mò, cúi thấp người, chống hai tay lên đầu gối, gần gũi quan sát ấu thú, trong mắt anh còn mang theo chút chờ mong mà anh không thể giải thích.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thét cao tần đột nhiên vang lên, thê lương quanh quẩn quanh bộ lạc. Đây là tiếng kêu tê thanh liệt phế của người chim, chứa đựng cả đau đớn cùng tuyệt vọng.
Ấu thú bị kinh hách, chiếc bát xương trên thú trảo rơi xuống đất, nước canh nóng bỏng bắn vào bắp chân của nó.
Ấu thú mê mang đứng đậy, hai chân thẳng tắp, ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn về hướng trung tâm của bộ lạc, hoàn toàn là ngây thơ không hiểu chuyện, cùng với tò mò…