Mê Thất Tùng Lâm

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 46

Sinh vật kia bị dị thú túm chặt, đôi mắt xinh đẹp màu xanh lam u buồn, chiếc đuôi cá giấu trong mái tóc dài xanh rêu, im lặng buông lỏng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, đôi môi mỏng xinh đẹp mím chặt, nó có vẻ rất bình tĩnh với tình cảnh của bản thân.

Trong không khí có thể thoang thoảng ngửi thấy hương vị của biển, những dị thú vây xung quanh nhân ngư hơi phấn khởi, trầm thấp nói truyện với nhau, thanh âm trầm thấp từ tính, hỗn hợp tạo thành một tiếng rầm rì mà Ôn Phong không thể hiểu nổi.

Ôn Phong lúc đầu cũng nhu thuận ở trong lòng Duy Tạp Tư, nhưng về sau anh bắt đầu vặn vẹo tay chân, không chịu ở yên.

Cánh tay của Duy Tạp Tư ôm chặt hơn một chút, chiếc bụng mang thai cao tròn của Ôn Phong ở bên trong thảm thú bị hắn cố định.

Ôn Phong quay đầu lại, tóc dài che hết phần trán của anh, nhưng vẫn đủ để lộ ra đôi mắt đen láy, tràn đầy chờ mong, nhìn thẳng vào khuôn mặt thú lạnh lùng nghiêm nghị của Duy Tạp Tư.

Mày kiếm nhíu lại, Duy Tạp Tư quay sang, dùng đôi mắt thú sắc bén đánh giá sinh vật lạ kia, có vẻ nó đã hoàn toàn mất năng lực phản kháng, bị những dị thú chặt chẽ kiềm chế. Cuối cùng Duy Tạp Tư cũng thất bại trước đôi mắt tràn đầy chờ mong của Ôn Phong, hắn ôm chặt lấy anh, nhảy từ trên nóc nhà xuống dưới mặt đất.

Duy Tạp Tư chầm chậm xâm nhập vào trong bầy dị thú. Những dị thú khác nhìn thấy chiếc bụng mang thai nhô cao của Ôn Phong lộ ra bên ngoài thảm thú, tự giác tránh sang hai bên, tạo thành một con đường nhỏ cho hai người đi qua.

Con đường nhỏ kia quả thực rất nhỏ, chỉ vừa đủ để Duy Tạp Tư ôm Ôn Phong lách qua, Ôn Phong theo bản năng co quắp cả người lại, các dị thú đều nhìn chăm chú vào hai người, làm Ôn Phong dần cảm thấy ngượng ngùng, anh cảm thấy hối hận vì hành vi nhất thời lỗ mãng của mình, hai gò má không chịu khống chế mà đỏ ửng xấu hổ.

Duy Tạp Tư dừng lại cách người cá kia tầm ba bước xa, chiếc đuôi màu bạc lắc lư, vì dùng máu nuôi dưỡng Ôn Phong một thời gian dài nên sức mạnh của Duy Tạp Tư cũng không bằng trước đây nữa, hắn không muốn mạo hiểm tiến đến quá gần sinh vật lạ này.

Sự xuất hiện đột nhiên của một sinh vật cộng thêm thái độ khiêm nhường của dị thú làm cho người cá chú ý, nó chuyển tầm mắt đến trên người Ôn Phong, khi nó nhìn thấy cái bụng mang thai căng tròn của anh, nó có chút bừng tỉnh.

Ôn Phong vươn cổ nhìn ngắm người cá kia, đôi mắt đen tràn đầy hưng phấn… quả thực là một người cá a….

Trước đây Ôn Phong đã từng đọc rất nhiều truyện cổ tích liên quan đến người cá, vì vậy ấn tượng của anh về người cá rất tốt. Người cá sống trong biển sâu xinh đẹp vô cùng, lại dịu dàng tốt bụng, hơn nữa có được giọng hát vô cùng mê hoặc.

Thậm chí trong nháy mắt, Ôn Phong cảm thấy mình đã đi tới trong câu chuyện cổ tích về mỹ nhân ngư kia, về với khoảng thời gian vô cùng ngây thơ của cuộc đời.

Mái tóc dài màu xanh rêu của người cá theo hơi thở của nó mà phập phồng, nhẹ nhàng lay động, đột nhiên chiếc đuôi cá to cử động một chút, lộ ra khỏi mái tóc dài, lớp vảy xanh lam nhạt lộ ra dưới ánh sáng mặt trời.

“Đẹp quá..~” Ôn Phong há to miệng, phát ra một tiếng tán thưởng…

Tuy rằng không thể chạm đến người cá xinh đẹp này, nhưng mà có thể nhìn gần như vậy, Ôn Phong đã cảm thấy rất hạnh phúc, khoé môi của anh hơi cong lên, vô cùng thoả mãn, giống như rốt cuộc cũng hoàn thành được một ước mơ nào đó.

Bờ ngực của Duy Tạp Tư bỗng nhiên chấn động một chút, phát ra tiếng gầm nhẹ đầy bất mãn khó chịu, bàn tay thú to nhanh chóng đưa đến che kín khuôn mặt của Ôn Phong lại.

Sao lại là chiêu này vậy? không nhìn thấy mỹ nhân ngư nữa, Ôn Phong cố gắng chuyển động đầu, muốn thoát khỏi bàn tay to của Duy Tạp Tư, hai cánh tay gầy cũng chui từ trong thảm lông ra, tức giận muốn kéo bàn tay ngoan cố của hắn ra.

“Mau bỏ tay ra a.” bàn tay che trước mặt anh không chút di chuyển, Ôn Phong bực mình mà không có chỗ để phát tiết.

Người cá kia bị phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ánh sáng cực nóng làm nước xung quanh nó bị bốc hơi nhanh chóng, làn da của nó trở nên khô khốc, truyền đến cảm giác thiếu nước khó chịu vô cùng.

Cái tai giương lên của người cá hơi run run một chút, chiếc đuôi cá giấu trong mái tóc xinh đẹp cũng cử động, khó chịu lắc lắc, thế nhưng khuôn mặt tinh xảo của nó lại vẫn rất bình tĩnh, nhìn chăm chú vào hai sinh vật đang đưa đẩy trước mặt mình, trong đáy mắt mông lung hiện lên chút nghi hoặc khó hiểu.

Dị thú đang bắt lấy nhân ngư nhận ra sự khác thường của nó đầu tiên, vì thân thể trong tay y đang run run, y chuyển động tầm nhìn hướng đến hai dị thú bên cạnh, phân phó một câu.

Hai dị thú gật đầu hiểu được, sau đó nhảy lên một toà nhá đá bên cạnh, chiếc đuôi vung lên, nhanh chóng biến mất tại trên đỉnh núi.

Một lúc sau, hai dị thú nâng một khối đá tảng lớn về, bên trong của hòn đá đã bị đào rỗng, đựng đầy nước biển, dị thú nhanh nhẹn di chuyển, làm nước sóng sánh ra bên ngoài.

Tay của người cá lộ ra dưới ánh sáng mặt trời xuất hiện vết rách nhỏ, đôi môi nó vẫn mím chặt, nhưng ánh mắt của nó nhìn về phía nước biển lại đầy khát vọng.

Hai cánh tay nhỏ của Ôn Phong vẫn đang chiến đấu với bàn tay to của Duy Tạp Tư, đột nhiên bên tai anh truyền đến tiếng vật nặng rơi vào trong nước, mà mắt anh bị che không nhìn thấy gì, làm anh càng thêm nóng lòng, vội vàng muốn được nhìn.

Không thể đẩy bàn tay cứng rắn kia ra, Ôn Phong chỉ có thể suy sụp ngồi phịch lại vào bên trong thảm thú, tựa vào bờ ngực cường tráng của Duy Tạp Tư, còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực của hắn vang lên.

Không biết tên ngốc này ghen cái gì a? Ôn Phong không thể lý giải, mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm hắn còn gì nữa? Thậm chí mỗi bộ phân trên cơ thể hắn đều đã khắc sâu ở trong tâm trí anh.

Hiện tại khó khăn lắm anh mới có cơ hội nhìn thấy sinh vật lạ quý hiếm này, chỉ nhìn chăm chú một chút mà thôi… phản ứng của Duy Tạp Tư, rõ ràng là quá độc chiếm rồi.

Ôn Phong suy nghĩ, mấy ngày nữa nhất định phải nói chuyện với Duy Tạp Tư về sự độc chiếm quá cực đoan của hắn mới được.

Có tiếng cá bơi trong nước ào ào truyền lại, ôn phong lập tức tưởng tượng ra hình ảnh người cá xinh đẹp đang bơi lội, yết hầu hơi trượt một chút, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Ngón tay của Ôn Phong chọc lên bàn tay đầy vảy mịn lạnh lẽo của Duy Tạp Tư, ngón tay chầm chậm xoay vòng tròn ái muội, để thoả mãn giấc mộng từ bé của mình, Ôn Phong quyết định lấy nhu thắng cương.

Anh chầm chậm há miệng, khuất sau bàn tay của Duy Tạp Tư, những dị thú không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, vì vậy anh lớn mật mà vươn đầu lưỡi, cực nhanh liếm qua lòng bàn tay thô ráp của Duy Tạp Tư.

Bờ ngực phía sau rõ ràng run lên một chút giật mình, Ôn Phong cười, mang theo chút linh động giảo hoạt, tiếp tục ra sức lấy lòng hối lộ Duy Tạp Tư.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Duy Tạp Tư vẫn không có chút biến hoá, nhưng đôi mắt thú màu vàng nhanh chóng tối lại, hô hấp bắt đầu có chút dồn dập hơn, Duy Tạp Tư vội vàng rút tay của mình lại.

Hắn cúi đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ cảnh cáo Ôn Phong, trong thanh âm áp lực, còn kèm theo chút khàn khán.

Ôn Phong khôi phục tầm nhìn, cánh tay liền rụt về bên trong thảm lông, nâng cao đầu, tặng cho Duy Tạp Tư một nụ cươi tươi lấy lòng.

Duy Tạp Tư chưa từ bỏ ý định, dùng đầu ngón tay gấp khúc véo véo hai bên má của Ôn Phong, anh không thèm để ý, thoải mái cống hiến ra khuôn mặt để Duy Tạp Tư nhéo, đôi mắt đen láy dính chặt vào trên người mỹ nhân ngư.

Người cá đã ngâm mình trong nước, nhưng hai tay vẫn bị dị thú kiềm chế, gương mặt tinh xảo nổi bật trên mặt nước trong, mái tóc dài màu xanh rêu tẩm vào trong nước, giống như tảo biển trôi nổi.

Chiếc đuôi cá dài chầm chậm di chuyển trong chậu đá chật hẹp, vảy cá màu xanh lục phản chiếu ánh sáng mặt trời, xinh đẹp vô cùng….

Đột nhiên tầm mắt của Ôn Phong bị mấy dị thú khác che mất.

Những dị thú kia vươn cánh tay mạnh mẽ với thú trảo sắc bén, kéo hết mái tóc dài của người cá sang một bên, sau đó nghiêm túc kiểm tra thân thể của nó, muốn tìm kiếm bộ phận sinh dục.

Tiếng nước vang lên, nước bên trong chậu đá bị hất ra ngoài không ít, người cá đang dịu ngoan bỗng nhiên tấn công dị thú, chiếc đuôi cá chém mạnh một cái, muốn hất tay của dị thú ra.

Miệng vết thương trên đuôi của người cá bị lại bị động mà nứt ra, máu màu xanh nhẹ nhàng phun ra trong nước. Khuôn mặt bình tĩnh của mỹ nhân ngư lúc này tràn đầy phẫn nộ.

Những dị thú vây quanh chiếc chậu đá nhanh chóng phản ứng, chạy lại túm chặt lấy người cá trở nên điên cuồng kia, móng vuốt sắc nhọn cắt vỡ vảy cá, đâm vào thịt bên trong, làm cả chậu nước trong đều biến thành màu xanh lam.

Người cá bị túm chặt lấy hai tay, đuôi càng ngày càng thấy đau đớn, đôi mắt xanh lục bao phủ bởi màng trắng của nó nhìn chằm chằm vào dị thú đang không ngừng vuốt ve thân thể nó kia.

Dị thú kia nghiêm túc tìm kiếm trên phần thân đuôi bao kín vảy này, cuối cùng y cũng tìm thấy một chỗ khác lạ, hai mảnh vảy to hơn hẳn những chiếc vảy xung quanh đang ghép khít lại với nhau.

Móng vuốt thú cong lên, luồn vào giữa hai mảnh vảy này, sau đó mạnh mẽ kéo sang hai bên, dị thú phát ra một tiếng gầm nhẹ hưng phấn, ngón tay kèm theo móng vuốt sắc bén chui vào bên trong.

Bị xâm nhập đột ngột làm cho người cá đau đớn vô cùng, đuôi bị túm chặt, nó chỉ có thể cố gắng giãy dụa, sau đấy nó há miệng, phát ra một tiếng hét to.

Sóng âm mãnh liệt mang theo năng lượng rất lớn, đánh sâu vào não của dị thú.

Những dị thú ở xung quanh thân thể nhanh chóng mềm nhũn, không kịp phòng bị mà ngã ngửa ra sau, đôi mắt thú trợn to, hoảng sợ phát hiện chúng đang mất đi khống chế với cơ thể mình.

Để phòng ngừa nguy hiểm, từ lúc những dị thú khác tiến lên kiểm tra thân thể của người cá, Duy Tạp Tư đã ôm Ôn Phong lùi ra tận bên ngoài cùng đàn dị thú.

Những dị thú gục trên mặt đất, không thể cử động được, chỉ có khuôn mặt vặn vẹo, giống như đang nghe thấy âm thanh gì đó làm cho chúng vô cùng thống khổ. Nhưng Ôn Phong nằm bẹp trong lòng Duy Tạp Tư lại phát hiện, anh không hề nghe thấy gì cả.

Có vẻ tai của anh không thể nghe thấy tiếng kêu của người cá, Ôn Phong bĩu môi, không biết bản thân nên cảm thấy may mắn hay cảm thấy tiếc nuối.

Duy Tạp Tư mặc dù đã lùi về xa nhất, chịu ảnh hưởng ít nhất của sóng âm, nhưng hắn vẫn không thể đứng thẳng nổi, tựa lưng vào một bờ tường đá, hai cánh tay ôm Ôn Phong của hắn hơi run run, Duy Tạp Tư chỉ có thể cắn chặt hàm răng, gian nan di chuyển xa nơi này hơn một chút. Khuôn mặt thú lạnh lùng tàn nhẫn.

Nhân ngư tuy rằng có thể dùng thanh âm tần suất thấp của mình làm tấn công dị thú, nhưng nó không có chân, cũng không thể chạy thoát được. Nó lạnh lùng nhìn dị thú bị thanh âm của nó ảnh hưởng ngã lăn ra đầy đất, lại chỉ có thể nằm im một chỗ.

Khải Địch Nhĩ cúi sát người trên mặt đất, khởi động tứ chi, hắn là dị thú tiên hồi phục lại trước sự tấn công của người cá, đôi mắt của hắn thâm thuý nhìn lướt qua đồng loại vẫn còn đang ngã lăn trên mặt đất không dậy nổi, đôi mắt màu xanh lam càng ngày càng trở nên hung dữ.

Khải Địch Nhĩ cử động tứ chi, cơ thể gồng lên, dần dần di chuyển về phía chậu đá. Những dị thú khác ở xung quanh cũng dần dần thích ứng, run rẩy đứng dậy từ mặt đất.

Đối với dị thú, người cá kia quả thật đã là cá trong chậu, Ôn Phong quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.

Anh quả thực hưng phấn đến ngu ngốc rồi, thế nên mới quên mất, mục đích chính của những dị thú này khi bắt người cá về. Sống với dị thú lâu như vậy, anh thực sự hiểu biết sinh vật tên là dị thú này.

Ôn Phong nhớ đến những người chim cả ngày bị nhốt trong nhà đá, lại nhìn người cá xinh đẹp đang hét to để tự vệ kia… dị thú không có giống cái, đành phải sử dụng giống sinh vật khác đến để bổ sung sự khuyết thiếu, Ôn Phong không thể thay đổi, cũng không có năng lực đi ngăn cản việc này xảy ra.

Tâm tình nhanh chóng hạ xuống, cảm giác đau thương không ngừng nổi lên, anh thương xót cho người cá kia, cho những dị thú này, đồng thời cũng là cho bản thân mình.

Chiếc đuôi xanh lam của Khải Địch Nhĩ vung lên, chiếc chậu đá vững chắc bị đuôi của y chém nứt, sau đấy y dùng hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ tách đôi chiếc chậu ra, nước biển hoà máu màu xanh lam nhanh chóng đổ ào ra ngoài.

Người cá lúc này chỉ có thể ngã xuống trên mặt đá nóng bỏng, đình chỉ hét to tấn công.

“Chúng ta về đi.”

Ôn Phong nhẹ giọng nói với Duy Tạp Tư, cảm giác mỏi mệt bao phủ toàn thân, thân thể anh ỉu xìu xuống, cảm giác ngay cả một ngón tay cũng nâng lên không nổi.

Tiếng gầm rú trầm thấp vang lên, dị thú dần dần đứng lên, Duy Tạp Tư cong ngón tay, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt tái nhợt của Ôn Phong một chút, sau đấy lưu loát quay người, nhảy xuống khỏi đỉnh núi.

Người cá nằm bẹp trên mặt đất, mái tóc dài rối tung, nó hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung nhìn chuẩn xác về phương hướng mà Ôn Phong với Duy Tạp Tư vừa biến mất.

Những dị thú khác dần dần vây kín lại, che mất tầm mắt của người cá, sau đấy nó bị túm lên một cách thô bạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.