CHƯƠNG 51
Tên của ta là Tiểu Đản
Tốc độ phát triển của ấu thú nhỏ tất nhiên là nhanh hơn trẻ con bình thường rất nhiều, nhưng với giống loài dị thú mạnh mẽ thì nó vẫn còn rất nhỏ yếu vô năng.
Thái độ lãnh đạm của Duy Tạp Tư đối với dị thú nhà mình làm cho Ôn Phong dần cảm thấy lo lắng, nếu ấu thú nhỏ của anh vĩnh viễn cũng không mạnh mẽ được như những dị thú khác, nó có thể sẽ bị đồng loại bài xích, đã thế nó còn không có được sự bảo vệ của Duy Tạp Tư, chỉ sợ ngay cả chút năng lực để sinh tồn trên tinh cầu này nó cũng không có.
Ấu thú nhỏ ghé vào trên người Ôn Phong đã cứng cáp hơn trước rất nhiều, móng vuốt của nó cũng không còn mềm mại nữa, mà trở nên cứng rắn hơn, đang túm lấy lớp da thú Ôn Phong mặc trên người, tựa hồ cảm nhận được sự lo lắng của anh, nó liền vươn chiếc lưỡi dài mềm mềm liếm qua gò má của Ôn Phong, trong miệng còn kêu to “ba ba…”
Đây là cách xưng hô mà Ôn Phong dạy cho ấu thú.
Hiện giờ, mỗi ngày Ôn Phong đều sử dụng hầu hết thời gian của mình ở bên cạnh ấu thú, hy vọng có thể dạy cho nó hiểu được ngôn ngữ của anh, hy vọng nó cỏ thể trở nên giống anh nhiều hơn một chút.
Tuy rằng biết ấu thú quá giống anh không phải là một chuyện tốt, không tốt cho việc hoà nhập vào bầy đàn của nó, nhưng mong muốn này của anh vẫn không thể vứt bỏ.
Cho dù đã có Duy Tạp Tư làm bạn, nhưng trong lòng Ôn Phong vẫn cảm thấy rất tịch mịch. Dù sao những điều mà anh có thể trao đổi với Duy Tạp Tư cũng quá ít.
Anh cúi đầu, để sát má vào, cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của ấu thú nhỏ. Ấu thú nhà anh ngoan ngoãn như vậy làm cho anh cảm thấy rất mừng, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn cảm thấy sầu lo.
Mùa thu yên lặng mà tiến đến, không khí trên biển biến hoá rất chậm, bất tri bất giác, gió lạnh đã muốn ùa đến, bao vây lấy hòn đảo nhỏ này.
Cây cối dưới chân núi đã thay lớp áo xanh thành màu nâu vàng, cành lá héo rũ, rụng bay tán loạn, động vật trọng rừng cây càng ngày càng ít. Đa số động vật đều đã trốn xuống những hang động nhỏ, đợi mùa đông qua đi.
Trên hòn đảo nhỏ này, sinh vật cũng như cây cối đều có hạn, cho nên khi nguồn thức ăn trở nên khan hiếm, những dị thú đành từ bỏ rừng cây trơ trụi, mon men ra bờ biển.
Sau khi bọc ấu thú vào trong một lớp da mềm, Ôn Phong đi ra cửa động, gió lạnh thổi qua làm mũi anh đau xót, anh xoay người dùng hai tay giữ chặt ấu thú trong lòng, sau đấy hắt xì hơi một cái thật to.
“Thời tiết chết tiệt!!” Ôn Phong ngửa đầu sụt sịt, sau đó quay lại bên trong động.
Tuy rằng thân thể anh có sự biến đổi vì uống máu dị thú, nhưng trong điều kiện đời sống như thế này, anh vẫn cảm thấy khó có thể chịu nổi.
Ôn Phong kéo chặt bộ quần áo thô ráp may bằng da thú trên người lại, ôm ấu thú nhỏ nằm lên giường.
Duy Tạp Tư đi ra ngoài săn bắn vẫn chưa quay lại, Ôn Phong không có việc gì để làm, chỉ có thể trêu đùa ấu thú nhà mình.
“Tiểu Đản, mau gọi ba ba đi.” Ôn Phong vươn bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông xù màu vàng nhạt của con.
Tiểu Đản là nhũ danh Ôn Phong đặt cho ấu thú, Ôn Phong từng đề nghị Duy Tạp Tư đặt một cái tên chính thức cho nó, nhưng căn cứ lời nói của Duy Tạp Tư, trước khi trưởng thành, ấu thú không được đặt tên.
Không thể ngày nào cũng gọi con là ấu thú ấu thú, nên Ôn Phong chỉ có thể bất đắc dĩ, đặt cho ấu thú nhỏ của mình một cái nhũ danh, là tiểu Đản.
Bở vì lần đầu tiên Ôn Phong nhìn thấy nó, nó đang cuộn tròn người nằm trong bàn tay Duy Tạp Tư, nhìn y như một quả trứng màu vàng vậy.
Anh không cố ý đặt tên cho con mà chỉ đặt nhũ danh, vì anh hy vọng khi ấu thú của anh trưởng thành, có thể thật sự nhận được sự nhận thức của Duy Tạp Tư cũng như những dị thú khác.
“To quá~ to quá~” chiếc đuôi dài của ấu thú giơ lên quấn quanh ngón tay của Ôn Phong.
Cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay, Ôn Phong rút ngón tay ra, lại dùng nó chọc chọc cái đầu nhỏ kia một chút.
“Tiểu Đản, ngươi lại bướng bỉnh.”
Đôi mắt một đen một vàng của tiểu Đản lập tức híp lại, miệng phát ra tiếng ô ô uỷ khuất, chiếc đuôi lạnh lạnh lại một lần nữa quấn lên tay Ôn Phong.
Nhìn bộ dạng làm nũng đáng yêu của ấu thú nhỏ, khoé miệng Ôn Phong cong lên ngọt ngào, anh cong ngón tay lại, búng một cái lên đầu nó.
Lúc này ấu thú nhỏ không thuận theo nữa, nó giơ cao thú trảo, bắt lấy ngón tay đang làm đau nó của Ôn Phong, sau đó cọ cả đầu của mình đến, miệng phát ra một tiếng rống nhỏ không rõ ý nghĩa, có vẻ liều chết cũng sẽ không buông ra.
“Tiểu Đản ngoan~ mau gọi ba ba đi nào…” Ôn Phong sủng nịnh nhìn ấu thú đang túm lấy ngón tay mình, anh nâng ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc một cái.
Ấu thú nhỏ nhanh nhẹn nhảy bật lên, cả người bám chặt lấy cả bàn tay của Ôn Phong, phát ra âm hưng hưng phấn oa oa, đôi mắt thú mở to, nhìn cảnh vật xung quanh không ngừng lay động.
Bất tri bất giác, ánh sáng mặt trời ngoài động đã tắt, Duy Tạp Tư đạp một trận gió lạnh, đi vào trong động đá ấm áp.
Duy Tạp Tư lạnh lùng đi đến, hạ con mồi đã xử lý qua xuống, sau đấy đi về phía Ôn Phong đang mỉm cười sung sướng.
Ánh sáng đột nhiên bị chặn đi làm Ôn Phong kinh hỉ quay đầu lại, nhìn về phía thân hình cao lớn quen thuộc của Duy Tạp Tư. Hắn đến bên cạnh giường đá, đưa tay túm lấy tiểu ấu thú đang chiếm cứ trong lòng của Ôn Phong quăng sang một bên, sau đấy dang rộng hai tay đem Ôn Phong lẫn lớp thảm da thú lên ôm đầy lòng.
Chóp mũi của Ôn Phong gần sát người Duy Tạp Tư, anh có thể ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo từ trên người hắn truyền đến, Ôn Phong cảm thấy có chút đau lòng, liền dịu ngoan để mặc Duy Tạp Tư ôm anh.
Ấu thú nhỏ bị cha mình ném sang một bên, trong quá trình bay, tứ chi nó linh hoạt điều chỉnh, làn da nhanh chóng sinh ra vảy màu bạc, nó quay người trong không trung một vòng, sau đấy vững vàng tiếp đất. Còn chưa kịp đứng vững, ấu thú đã lại lấy đà bật lên, lao về phía con mồi mà Duy Tạp Tư quăng trên mặt đất.
Lớp da lông dày trên người con mồi đã được Duy Tạp Tư lột xuống dưới, thịt tươi của nó lộ ra trong không khí, còn bao trùm một lớp mỡ mỏng màu trắng.
Tiểu Đản ngồi xổm trước mặt con mồi, vươn thú trảo nho nhỏ của mình lên, dùng sức cắt cắt ra một miếng thịt nhỏ, há to miệng bắt đầu ăn.
Trải qua mấy tuần nuôi nấng, tiểu Đản đã thành công cai sữa, hai bên lợi nộn nộn màu hồng phấn cũng đã mọc ra hai hàm răng nhỏ sắc bén, tuy rằng vẫn chưa thể sử dụng làm vũ khí, nhưng mà nó đã có thể nhai nuốt được thịt tươi.
Từ sau khi sinh tiểu Đản ra, nó hầu như đã chiếm mọi sự chú ý của anh, Ôn Phong phát hiện Duy Tạp Tư càng ngày càng dính chặt lấy anh.
Tựa hồ ý thức được tiểu Đản là đối thủ vô cạnh tranh cùng cường đại, Duy Tạp Tư càng ngày càng chấp nhất, muốn lưu lại ấn ký của hắn trên người anh.
Đầu lưỡi dài ướt át lại bắt đầu lưu luyến quanh vùng cổ của Ôn Phong, không ngừng liếm đi liếm lại, muốn lưu lại hương vị của mình trên người anh.
Đầu lưỡi xẹt qua rất ái muội, vùng cổ mẫn cảm của Ôn Phong truyền đến cảm giác tê dại, Ôn Phong khó nhịn cắn môi dưới của mình, cơ thể bị kích thích cong lại, anh cảm giác như có luồng điện không ngưng chạy xuyên qua, làm cho anh run lên.
Chiếc lưỡi dài của Duy Tạp Tư dần dần di đi, liếm qua tất cả những chỗ da anh để lộ ra ngoài không khí, thậm chí cả hai tay của anh cũng liếm qua một lượt. Sau khi đã xác nhận toàn thân thể của Ôn Phong đã bị mùi của hắn bao trùm, không còn chút hương vị nào của ấu thú, Duy Tạp Tư mới lưu luyến dừng lưỡi lại.
Ôn Phong ngừng hô hấp, yết hấu nghẹn lại, hai má của anh đỏ lên, rất sợ chính mình sẽ không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.
Vòng eo bị giam cầm, đôi mắt đen của Ôn Phong đầy nước mắt long lanh, hung hăng liếc nhìn tên dị thú bá đạo Duy Tạp Tư một cái.
Cái đầu to của Duy Tạp Tư lập tức áp tới, ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt màu vàng kim dưới ánh nhìn quyến rũ của Ôn Phong, lập tức trở nên nguy hiểm tối sầm lại.
Cuối cùng, Ôn Phong cũng cảm thấy sự biến đổi của Duy Tạp Tư, anh vội vàng dừng biểu tình của mình lại, khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng nói. “Ta đói bụng!” giọng nói đã khàn khàn, hoàn toàn phá huỷ nội dung nghiêm túc.
Bàn tay thú đặt trên eo của Ôn Phong nhẹ nhàng nhéo nhéo, Duy Tạp Tư quyết định tạm thời buông tha sinh vật đáng yêu trong lòng, đứng dậy đốt một đống lửa lên, sau đó chuẩn bị thức ăn chín cho Ôn Phong.
—
Nhiệt độ không khí ban đêm lạnh lẽo, làm cho trời đêm càng thở nên tối đen, Ôn Phong bọc thảm da thú thật dày, bị Duy Tạp Tư ôm chặt lấy, làm cả người anh đều cảm thấy ấm áp vô cùng.
Ôn Phong lúc này nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt trắng nõn đạm hồng, hơi thở nóng rực phun lên bờ ngực rắn chắc của Duy Tạp Tư.
Trong động đá tối đen, đôi mắt thú màu vàng chầm chậm mở ra, chiếc đuôi dài của Duy Tạp Tư đong đưa, chậm rãi tới gần, đầu đuôi dài nhỏ nhanh chóng lẻn vào trong ngực Ôn Phong, lôi kéo ra một ấu thú nhỏ.
Đuôi bạc thô to cong vút một cái, tạo thành một hình cong duyên dáng trong đêm đen, chuẩn xác ném tiểu Đản ra khỏi động, chui tọt vào trong một nhúm cỏ khô.
Tiểu Đản run run thân thể che kín vảy bạc của mình, đôi mắt híp lại một đen một vàng, lồm cồm bò lại vào trong thạch động.
Dưới sự đối đãi không mấy ôn nhu của Duy Tạp Tư, tốc độ mọc vảy của tiểu Đản bây giờ đã không hề thua kém những dị thú mấy tháng tuổi khác.
Sau khi cực kì vất vả bò được vào trong động đá, không bao lâu sau, nó lại bị Duy Tạp Tư ném ngược ra, đầu lại cắm vào trong cỏ khô.
Tiểu Đản trợn to mắt, không thuận theo cũng không chịu đầu hàng, tiếp tục bò vào trong động đá, nhưng vừa mới đến cạnh giường đá, nó đã lại “Vèo” một cái, bị cha mình không chút lưu tình ném ra ngoài.
Thêm vài lần nữa, tiểu Đản rốt cuộc nổi giận, bờ ngực nhỏ chấn động phát ra mấy tiếng rống, sau đó nó bị ánh mắt âm lãnh của Duy Tạp Tư doạ sợ. Vì ánh mắt lợi hãi của Duy Tạp Tư cảnh cáo nó, nếu nó dám can đảm phát ra thêm tiếng động nào nữa, hắn chắc chắn sẽ xé nát nó ra thành mảnh nhỏ.
Ngay khi Ôn Phong đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, thì tiểu Đản nhà anh đã bị Duy Tạp Tư hắc ám đuổi ra khỏi động, thân thể nhỏ run run bị đêm khuya tĩnh mịch bao trùm.