CHƯƠNG 9
Sáng sớm mùa đông, ánh sáng hôn ám, gió lạnh gào thét không ngừng, làm rung động cành cây, tuyết trắng phản xạ ra ánh sáng loang loáng.
Bông tuyết trắng vẫn bay xuống, phủ lên trên đỉnh chiếc mũ da thú của Ôn Phong một tầng tuyết mỏng.
Cầm con dao ngắn ngủn trong tay, so với thân hình cao lớn của kẻ địch, ngay cả Ôn Phong đều cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng hai chân hãm sâu trong tuyết trắng của anh vẫn không nhích nhích, che trước người Duy Tạp Tư.
Máu tươi ở sau cổ rất nhanh ngừng chảy, Duy Tạp Tư tuỳ ý quệt vết máu trên tay xuống tuyết trắng, hắn vững vàng đứng lên, nâng tay hất tuyết trên đỉnh đầu của Ôn Phong xuống.
Con ngươi đen mở to, Ôn Phong khẩn trương quay người nhìn ra sau, phát hiện chính là Duy Tạp Tư, lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm, hai tay cầm dao nhỏ cũng không run nữa. Anh chuyển động thân thể cồng kềnh, theo thói quen trốn ra sau lưng Duy Tạp Tư.
Giấu hai bàn tay đông cứng vào trong lông thú, Ôn Phong lúc này mới bình tĩnh quan sát hai bóng đen đối diện.
Trong ánh sáng rực rỡ, Ôn Phong phát hiện hai sinh vật đối diện có cơ thể tương tự như Duy Tạp Tư, với tứ chi cường tráng, chiếc đuôi thô to, đứng bằng hai chân, nhưng màu sắc của vảy có hơi khác.
Bọn họ là đồng loại của Duy Tạp Tư?
Ôn Phong từ phía sau Duy Tạp Tư đi ra, tò mò đánh giá hai dị thú đột nhiên xuất hiện này.
Trong hai dị thú, có một con trong tay còn cầm một cái gì đó, mông mông lung lung, Ôn Phong miễn cưỡng có thể nhận ra đôi cánh lớn.
Anh nghiêng đầu nhìn Duy Tạp Tư một cái, rồi cố gắng di chuyển hai chân của mình, bước về phái trước một chút.
Khi Ôn Phong đánh giá hai dị thú lạ kia, thì hai dị thú đối diện cũng yên lặng mà quan sát sinh vật kì lạ chưa gặp qua bao giờ này.
Nhìn kỹ thứ nằm trong tay dị thú xong, Ôn Phong hít mạnh một hơi, hai chân vội vàng di chuyển trong tuyết, đem lực toàn thân cố gắng tới gần sinh vật trong tay dị thú.
Anh chớp chớp mắt, đôi trong mắt đen láy trợn to đến cực điểm, muốn nhìn sinh vật trước mắt rõ ràng hơn nữa.
Sinh vật bị dị thú tóm được, là một người chim, hoặc cũng có thể coi giống như thiên sứ trong tôn giáo phương tây. Hai cánh chim thật lớn, phủ kín lông màu trắng thuần khiết, trên da thịt trắng nõn có đầy những vết thương to nhỏ, có nhiều nơi, máu đỏ sậm đang cuồn cuộn chảy không ngừng.
Người chim buông thõng đầu, mái tóc xanh đen dài xoã xuống, chỉ để lộ ra một cái cằm mang theo góc cạnh gầy yếu.
Hai cánh tay dài nhỏ của người chim bị dị thú túm ta sau cùng đôi cánh, bộ ngực để trần lộ ra trong gió lạnh, thân mình gầy yếu có thể đếm được xương sườn.
Tên người chim này giống như bị ngược đãi đã lâu, nó mang đến cho Ôn Phong cảm giác quái dị.
Tầm mắt hạ xuống, Ôn Phong rốt cuộc tìm được chỗ kàm cho anh cảm thấy quái dị, chính là phần bụng của người chim.
So sánh với thân mình gầy yếu của người chim, thì phần bụng của nó lại rất lớn, tròn vo, được túi da mỏng manh gầy yếu treo trên cơ thể. Nó làm cho Ôn Phong có cảm giác, giống như ngay sau đó, phần da bụng sẽ bị rách tung ra, vật trong bụng sẽ nhào ra ngoài…
Đôi cánh bị dị thú nắm trong tay khẽ giật giật, chiếc đầu buông lõng của điểu nhân mạnh ngẩng lên, miệng mở ra, để lộ ra hàm rằng sắc nhọn đầy tơ máu, phát ra âm thanh chói tai.
Gần ngay bên cạnh sóng âm cao tần, phô thiên cái địa vọt tới làm cho màng nhĩ yếu ớt cảu Ôn Phong truyền đến một cơn đau đớn, anh thống khổ cúi người, dùng sức bịt lỗ tai lại.
Một cái đuôi bạc từ sau người Ôn Phong quăng lại, đạp vào đầu của người chim. Đầu chim nhanh chóng oặt sang một bên, sợi tóc khô héo chảy xuống. Người chim suy yếu rất dễ dàng đã bị Duy Tạp Tư đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Dị thú nắm người chim hướng về phía Duy Tạp Tư phát ra cảnh cáo rít gào, miệng há ra ngậm lại đang nói cái gì.
Màng tai Ôn Phong rất đau, trong đầu còn ong ong tiếng rít của người chim kia, vì vậy anh chẳng thể nghe thấy gì, vẫn mê muội ôm lỗ tai ngồi xổm trên tuyết.
Không biết bọn họ nói gì, một dị thú bỗng tiến lại gần Ôn Phong, muốn kéo mấy tấm da thú trên người Ôn Phong xuống, nhưung bị Duy Tạp Tư ngăn cản đúng lúc.
Duy Tạp Tư cúi người, bế bổng Ôn Phong lên.
Ôn Phong kề sát bên ngực của Duy Tạp Tư, cách một lớp lông dày còn cảm nhận được sự rung động, anh đoán có lẽ Duy Tạp Tư đang gầm nhẹ cảnh cáo dị thú kia.
Cuối cùng, hai dị thú xa lạ đều rời đi, trước khi đi, một dị thú quay đầu lại, cặp mắt thú màu lục nhìn Ôn Phong thật kĩ, há lại ngậm miệng nói gì đó với Duy Tạp Tư.
Thân thể Duy Tạp Tư khẽ căng thẳng, đôi môi nở nang mân thành một đường thẳng, ánh mắt thú lợi hại lạnh như bằng, nhìn chằm chằm về hướng hai dị thú kia biến mất.
Hơi cúi người che đi những bông tuyết đang rơi, Duy Tạp Tư ôm đoàn lông trong lòng quay trở lại thạch động.
—
Trở lại động đá, tai của Ôn Phong đã khá hơn, tuy còn hơi ù, nhưng đã không thành vấn đề, miễn cường cũng đã có thể nghe thấy thanh âm. Anh thuần thục đặt chiếc nồi xương lên đống lửa, đi đến cửa động lấy một đống tuyết thả vào nồi.
Nhiệt độ tăng dần, băng tuyết trong nồi nhanh chóng bị hoà tan, hoá thành nước trong suốt, trên mặt có những khối băng nhỏ vụn trôi nổi.
Ôn Phong cầm dao nhỏ, lôi một mảnh áo của mình ra khỏi lớp áo lông, túm góc áo, lưỡi dao nhọn cắt một nhát, tiếng cắt vải không lớn vang rong động. Ôn Phong cắt một mảnh vải lớn bằng hai bàn tay mình, đứng lên.
Đôi mắt thú vàng của Duy Tạp Tư vẫn im lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng chuyển động không ngừng của Ôn Phong, dưới biểu tình lạnh lùng, mang theo chút nghi hoặc.
Đem mảnh vài vất vào trong nồi nước, Ôn Phong ngồi xuống bên cạnh Duy Tạp Tư. Cong lưng, anh cởi bao tay, lộ ra hai bàn tay trắng nõn. Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào phần lông xù trên đầu Duy Tạp Tư, dùng lực hơi ấn xuống, ý bào Duy Tạp Tư cúi đầu, ánh mắt đen láy đưa lại gần.
Lúc nãy trên đường trở về, Ôn Phong dựa vào trong lòng Duy Tạp Tư, nhờ ánh sáng hôn ám, anh phát hiện trên cổ hắn có miệng vết thương. Không khí rét lạnh làm cho mũi của anh cũng trì độn đi, nhưng dưới ánh lửa sáng ngời, miệng vết thương bên gáy của Duy Tạp Tư hiện lên rõ ràng trước mắt của Ôn Phong.
Vết thương này rất lớn rất sâu, máu thịt mơ hồ, có những khối máu đỏ sậm đông cứng dữ tợn, mặt trên còn đóng một mảng băng tuyết, làm cho phần cổ của Duy Tạp Tư thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Tiéng kêu rên đau đớn vẫn như cũ vang vọng bên tai, không hiểu sao, Ôn Phong lại nhớ lại chiếc mồm há rộng với răng nanh đỏ sậm tơ máu.
Anh vớt miếng vải ra khỏi nước nóng, dùng sức vắt nhẹ. Bỗng anh ngẩng đầu, nhếch miệng hướng về phía Duy Tạp Tư nở một nụ cười âm trầm.
“Huynh đệ~ ngươi phải chịu đựng a.”
Miếng vải nóng bỏng từ tay Ôn Phong đắp lên miệng vết thương đã đông lại của Duy Tạp Tư, có hơi nước hôi hổi bốc lên. Khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư hơi nhăn một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
“Au~” hít mạnh một hơi, Ôn Phong rụt tay lại bàn tay bị bỏng đỏ bừng, đổi sang tay bên kia.
Ôn Phong nhanh chóng cầm tấm giẻ thả lại vào trong nồi nước sôi, quấy mấy vòng rồi vớt ra, anh ngẩng đầu, nâng tầm mắt thật cẩn thận chà lau miệng vết thương.
Đầu ngón tay mẫn cảm, thông qua lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sự gập ghềnh của miệng vết thương, Ôn Phong lau thật cẩn thận, hai hàng lông mày nhíu thành một chữ “xuyên”.
Vết máu bên cạnh miệng vết thương bị lau đi từng tí từng tí một, lộ ra lớp vảy bóng loáng cứng rắn. vảy tinh mịn bao lấy toàn bộ phần cổ, bảo vệ kiên cố bốn phía miệng vết thương.
Duy Tạp Tư ngồi ngay ngắn trên mặt đất, khuôn mặt cương nghị tuấn tú thỉnh thoảng lại run rẩy một chút, hai cánh tay thả lỏng ở hai bên, tuỳ ý động tác của Ôn Phong.
Vảy tinh mịn, dưới ánh lửa trở nên sáng bóng. Ôn Phong vừa lòng hạ tay, đặt miếng vải sang một bên.
Xoa xoa phần cánh tay hơi tê, Ôn Phong chạy đến góc động, lục tìm trong ba lô cũ nát của mình, lấy ra lớp băng vải trắng noãn sặch sẽ.
Nhưng lúc này, khi Ôn Phong ngồi xuống định giúp Duy Tạp Tư băng bó, lại bị hắn ngăn lại. Đẩy miếng vải trắng trong tay Ôn Phong ra, Duy Tạp Tư đứng dậy đi ra khỏi động, chiếc đuôi thon dài vung mạnh, biến mất trong gió tuyết trắng xoá.
Ôn Phong cúi đầu, mấy sợi tóc màu đen rơi xuống, che đi khuôn mặt trắng nõn, thấy không rõ biểu tình trên khuôn mặt. Anh im lặng, kiên nhẫn cuốn băng vải lại cất vào ba lô.
Mấy vật phẩm y tế này, dùng một lần là lại thiếu đi một chút, bình thường Ôn Phong đều luyến tiếc không dám dùng. Bây giờ nhìn thấy vết thương của Duy Tạp Tư, anh cắn răng mới dám đem nó ra dùng. Vậy mà lại bị Duy Tạp Tư gạt bỏ không chút lưu tình.
Anh đột ngột ngẩng đầu, sợi tóc bay lên, lộ ra khuôn mặt hồng hồng, mang theo biểu tình phẫn uất. Ôn Phong tức giận, hướng về phương hướng Duy Tạp Tư biến mất mà bĩu môi. “Lão tử ta quan tâm ngươi, vậy mà ngươi lại không cần. Đúng là lãng phí lòng tốt!”
Anh sụp ngồi xuống thảm lông, cảm thấy bản thân mình cũng có chút là lạ. Đâu có việc gì, chỉ là một lần Duy Tạp Tư không nhận sự quan tâm của anh. Bình thường, số lần mà Duy Tạp Tư để ý đến anh vốn rất ít. Nhưng lần này, Ôn Phong chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, lửa giận vô danh thiêu đốt ở trong lòng.
Tiếng gầm rú truyền vào tai đã biến mất hầu như không còn, nhưng đột nhiên, thân hình gầy gò cùng phần bụng tròn xoe to lớn của người chim hiện lên trước mắt anh, không thể quên mất.
Trong đáy lòng, nôn nóng bất an cuồn cuộn, Ôn Phong muốn hỏi Duy Tạp Tư về người chim, nhưng anh lại biết Duy Tạp Tư nhất định sẽ không để ý đến, cho dù hắn có muốn nói cho anh, thì chắc chắn là anh cũng không nghe hiểu.
Phiền muộn, Ôn Phong đá đá đống củi đang cháy bên chân, làm mấy tàn lửa bay ra, anh mệt mỏi đổ ra tấm thảm lông sau lưng, nội tâm ẩn ẩn bất an và sợ hãi, bồi hồi mãi không đi.
Ánh sáng từ cửa động bị một thân ảnh cao lớn che khuất, Duy Tạp Tư vác thức ăn cho hôm nay trên vai, xoay người đi vào trong động đá nhỏ hẹp. Ôn Phong vẫn nằm ở trên thảm lông, không đứng dậy chạy tới chạy lui đón hắn như mọi khi.
Ánh mắt thú thâm thuý nhìn qua sinh vật nằm trên thảm lông một chút, rồi thô lỗ ném con mồi sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng căng cứng, Duy Tạp Tư trầm mặc làm việc.