Từ Đài Bắc về đến Chương Hóa, mẹ đã đổi phòng bệnh, từ tầng chín đổi xuống tầng tám, lần này là phòng đơn cách ly.
Lần đổi phòng này do mẹ chủ động yêu cầu.
Người bệnh cùng phòng trước đó mắc bệnh gan, tạm thời không được sử dụng thuốc chống lao phổi, nên cũng không thể tiếp tục điều trị lao phổi, bệnh viện chỉ còn cách cho ông ta cách ly. Quan trọng hơn nữa là, bệnh nhân này không đeo khẩu trang, bác sĩ khuyên nhủ thế nào cũng không nghe. Mẹ rất sợ chúng tôi sẽ vì thế mà trúng đạn, cũng lo lắng bản thân bị lây nhiễm chéo, bèn viết hai tờ đơn gửi phòng hộ lý và bác sĩ, đề xuất được đổi sang môi trường điều trị thân thiện hơn.
Bác sĩ cũng hiểu, bèn cho chúng tôi chuyển xuống buồng cách ly ở tầng tám, phòng đơn, môi trường được cải thiện vượt bậc.
Buổi tối đến phiên tôi vào chăm mẹ, mang theo hai tấm thiệp của mọi người viết cho mẹ xem, một tấm từ Pháp, chị gái của Thác, tấm kia đến từ đại học Trung Chính ở Gia Nghĩa. Mẹ dặn đi dặn lại, rằng lời viết trong thiệp rất chân thành, tôi phải nhớ cảm ơn sự quan tâm của mọi người cho thật chu đáo.
Cô đơn là thứ còn khó chịu đựng hơn cả đau buồn.
Đau buồn mang tính bùng nổ, hủy diệt tức thì, trong khi cô đơn là sự bào mòn đục ruỗng linh hồn trong thời gian dài.
Khi tôi cầm điện thoại lên tay, rất lâu mà không biết phải gọi cho ai, cảm giác trống rỗng của động cơ chạy không tải lại dâng lên trong tim. Không tải, không tải, để rồi cặn dầu muội xăng đóng két đầy lồng ngực.
“Bởi vậy, câu chuyện là như thế.”
Tôi nói, mắt nhìn Quả Cầu Nhỏ ngồi bên cạnh.
“Cô đơn ấy à, vừa phải thôi.” Quả Cầu Nhỏ nhắc nhở.
Đúng, vừa phải thôi.
Quả Cầu Nhỏ là một cô gái tết tóc đuôi ngựa, trên mặt có những vết tàn nhang nhàn nhạt, mũi be bé, mắt nhỏ nhỏ, mặc áo trắng, quần bò xanh đậm, giày thể thao trắng. Quả Cầu Nhỏ nở nụ cười, rất giống hình ảnh cần có của một cô gái mà tôi... chuẩn bị đem lòng yêu.
Từ giờ này trở đi, Quả Cầu Nhỏ và tôi sẽ hình bóng không rời.
“Có được không?” Tôi mong đợi.
“Dĩ nhiên không vấn đề mà!” Quả Cầu Nhỏ cười cười.
Nếu cô ấy vui, cuối câu sẽ có một chữ “mà” đáng yêu.
Quả Cầu Nhỏ mấy tuổi, tôi còn chưa quyết định, nhưng cô nhìn tôi xoa bóp cho mẹ một cách rất hiểu biết, cùng xem Nấc thang lên thiên đường với mẹ tôi.
Cho nên, chắc khoảng... mười bảy tuổi?
“Suy nghĩ này của anh không có khả năng đâu mà.” Quả Cầu Nhỏ nhịn cười, lắc lắc đầu.
Tôi đành bỏ cuộc.
Mẹ xem ti vi, tôi mở máy tính viết Thợ săn mạng sống, còn Quả Cầu Nhỏ vốn đang chăm chú với các tình tiết tầm thường trên phim, cũng không nén được tò mò xem tôi đang làm gì.
“Anh đang viết truyện.” Tôi ra dấu chữ V, nói về nghề nghiệp và mơ ước của mình.
Quả Cầu Nhỏ chăm chú lắng nghe, dẫu có nghe cả trăm lần, cô vẫn giả vờ tỏ ra hào hứng.
Thật là đáng yêu quá đi.
“Đùng lao lực quá nhé, nhớ phải đứng dậy đi lại một chút, để mông khỏi đau.” Quả Cầu Nhỏ nói, cứ thế kéo luôn tôi đứng dậy.
Tôi đành đứng lên đi vài vòng tượng trưng trong cảm giác ngọt ngào và bất đắc dĩ, dù sao thì phòng bệnh cũng quá chật.
Bàn tay của Quả Cầu Nhỏ rất bé, ngón tay thanh mảnh, đặt vào bàn tay tôi vừa vặn thành một sự kết hợp ấm áp nhất.
Mân mê, mân mê. Mượn một câu của chính mình trong Tình yêu, hai hay ba dở, bàn tay của con gái thật là sản phẩm tuyệt vời nhất made by God (Thượng đế sản xuất).
Ngắm nhìn Quả Cầu Nhỏ, chợt có cảm giác muốn khóc.
“Đừng nhớ nữa, lần này không thể được nữa rồi.” Quả Cầu Nhỏ an ủi rất tâm lý: “Cứ như chị ấy nói, mỗi lần anh không vui là trốn vào trong truyện. Vậy anh hãy trốn vào đi.”
Tôi rất buồn, lại mở máy tính ra, để những con ma cà rồng chạy lui chạy tới khắp Kyoto từ ba trăm năm trước chiếm lĩnh bộ nhớ tạm thời của tôi, tránh lại có tài nguyên dư thừa nhớ về Xù.
Mẹ vẫn liên tục ho, đổ mồ hôi trộm, tôi chỉ biết bất lực dừng gõ bàn phím, ngoài nói mấy câu động viên ra, chẳng biết giúp gì nữa.
Khó khăn lắm mẹ mới ngưng được cơn ho vật vã, rồi ngủ thiếp đi trong tư thế kỳ quặc. Quả Cầu Nhỏ và tôi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhớ đến Giai Nghi.
Mọi thứ về Giai Nghi đủ để viết trọn một câu chuyện trong sáng và đau buồn về tuổi trẻ mà cả đám chúng tôi cùng sở hữu, vẹn toàn nhưng cũng đầy ắp tiếc nuối.
Tôi yêu Giai Nghi, bắt đầu từ năm thứ hai trung học cơ sở ngô nghê cho đến năm thứ ba đại học vẫn còn ngây ngô, rất cố gắng để yêu Giai Nghi tám năm trời. Nhưng nếu đổi một định nghĩa khác về yêu, thì đến bây giờ tôi vẫn rất yêu Giai Nghi, tròn mười lăm năm rồi, chưa từng gián đoạn; có điều con người Giai Nghi mà tôi yêu vẫn dừng lại ở Giai Nghi trước kia, không thể chuyển đổi về thời gian không gian hiện tại.
Tôi hiểu, tôi trung thành với tình cảm của mình, chứ không phải với “con người”.
“À, người con gái của lòng anh hồi đó thay đổi rồi, thật ra anh không thể tiếp tục tình cảm của mình, nhưng lại quen lưu giữ tình cảm đó, giống như văn khắc trên bia mộ vậy.” Quả Cầu Nhỏ nói.
“Cảm giác yêu sẽ không thay đổi, nhưng người mình yêu thì lại không thể đi tiếp cùng nhau nữa.” Tôi nói, nhưng thật ra không cần phải giải thích.
Tôi phát hiện tuổi của Quả Cầu Nhỏ không thể là mười bảy.
Có lẽ lớn hơn một chút?
“Hôm nay anh viết được 3000 chữ thôi, cứ thế này thì không thực hiện được ước mơ đâu.” Quả Cầu Nhỏ nhắc tôi, nhưng sự chú ý của tôi đã mất kiểm soát.
Tôi không biết cuối cùng Xù liệu có giống như Giai Nghi, trở thành một chú giải trong quá khứ không.
Những sự tốt đẹp không còn thuộc về tôi, thì chỉ có thể là một tình yêu đã qua, mà không phải là một tình yêu tiếp diễn.
Ban đầu tôi rất hy vọng sau khi chia tay Xù, hai đứa vẫn quan tâm lẫn nhau như ruột thịt, nhưng gắn bó sâu sắc quá, thực ra tôi sẽ phiền lòng với tình cảm mới của Xù, tôi không thể làm như trong tưởng tượng của mình: thật lòng cầu chúc hạnh phúc cho cô ấy.
Nói cho cùng, tôi rất không hoàn hảo, thậm chí khiếm khuyết tùm lum.
Những điều cầu chúc của tôi, có lẽ nên đưa từng chút một, gom góp cho hoàn chỉnh hơn.
“Thế nên mới có em, đừng đuổi em đi.” Quả Cầu Nhỏ cầu xin.
Tôi khóc.
Gục đầu vào lòng Quả Cầu Nhỏ.