Sáng sớm hôm sau, toàn bộ trại đều bị dỡ, Nathan trước khi đi còn lưu luyến nắm chặt tay Niels, nói, “Bạn cũ, hẹn gặp lại lần sau.”
Nhìn biểu hiện phong phú của Nathan, Phàn Hi không nhịn được cười, “Chắc chắn kiếp trước hai người là kẻ thù không đội trời chung.”
Nathan đã chui vào xe nên không nghe thấy, còn Niels vẫn đứng tại chỗ, nghe được câu nói của cô liền quay đầu lại nhìn Phàn Hi một cái.
Phàn Hi giương mắt khiêu khích anh, tựa như muốn nói: Sao vậy? Tôi nói sai ở đâu à?
Niels không lên tiếng, quay đi tập trung người để lên đường.
Ngày hôm qua Mark lái xe nên hôm nay đến lượt Niels, tuy đường sá gập ghềnh nhưng anh vẫn lái rất chắc tay, giống như con người của anh vậy.”Chương Tuyệt”nói, “Em nói không sai, người này quả thực có cá tính, xem ra em không chinh phục được anh ta rồi.”
Phàn Hi không chịu thua, hừ một tiếng, “Ai bảo anh thế?”
“Không cần ai bảo, dùng mắt nhìn là được.” Chương Tuyệt thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, biết mình đã lỡ lời, đành ngậm miệng, chui vào một góc ngủ.
Phàn Hi ngồi ở phía đầu xe, nhìn bóng lưng Niels, nghĩ đến lời Chương Tuyệt..., trong lòng có chút không vui. Cô đứng lên, đi qua lối đi nhỏ xíu, đứng giữa ghế lái và ghế phụ, dùng sức đập bộp bộp vào ghế Niels ngồi, nói, “Dừng xe.”
Niels không để ý tới cô.
Vì vậy, Phàn Hi lại đập mạnh hơn, nói, “Dừng xe!”
Mark ngồi ở ghế phụ ngủ gà ngủ gật, bị tay cô va phải, đầu liền đập vào cửa kính xe. Anh ta xoa xoa đầu, “Sao vậy, sao vậy?”
Phàn Hi chẳng thèm để ý đến Mark, từ đầu đến cuối đều nhìn Niels, “Cuối cùng anh có dừng xe không?”
Niels nhíu mày, lườm lườm cô qua kính chiếu hậu, “Cô muốn làm gì?”
“Đi WC.”
“Trên xe có WC.”
“Mùi kinh chết đi được, không thích.”
Niels mím môi không nói, cũng không giảm tốc độ xe.
Anh có chịu dừng không đây?
Phàn Hi nhếch môi, nở nụ cười mê hoặc. Cô cúi đầu, áp sát môi vào mặt Niels, đưa lưỡi liếm một vòng quanh tai anh.
Niels bị đầu lưỡi của cô làm toàn thân run rẩy, tay lái chệch sang một bên. Trong lúc luống cuống, anh đạp mạnh vào chân phanh, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
Do quán tính, Phàn Hi không có điểm bám, cả người đổ về phía trước. Niels vội đưa tay giữ cô lại, không may, tay anh vừa vặn ôm lấy ngực cô.
Mềm mại, đàn hồi, loại cảm giác này, không thể miêu tả.
Người bị “ăn đậu hũ” thì không tức giận.
Ngược lại, người đi “ăn đậu hũ” lại vô cùng tức giận.
Niels vội rụt tay về, đè nén cơn giận dữ, nói, “Cuối cùng cô muốn cái gì?”
Sau khi đứng vững rồi, Phàn Hi nhún vai, “Để anh dừng xe còn gì. Tôi nói muốn đi WC.”
Niels không muốn cãi qua cãi lại với cô, đưa tay ấn nút mở cửa xe.
Cô vẫn không nhúc nhích, đưa tay chọc chọc vai anh, nói, “Tôi muốn anh đưa tôi xuống xe.”
Niels cảm thấy cô gái này không thể nói lý lẽ, thấp giọng cảnh cáo, “Cô đừng quá đáng.”
Phàn Hi chăm chú nhìn anh, bình thản nói, “Quá đáng cái gì chứ. Tại ở đây khắp nơi đều nguy hiểm, tôi xuống đó một mình không an toàn. Mà anh lại có trách nhiệm bảo vệ tôi. Hơn nữa làm sao tôi biết, liệu anh có không vừa mắt tôi, thừa cơ tôi rời xe liền bỏ đi không.”
Cô nói một hồi, Niels đành bó tay.
Mark nghi hoặc nhìn hai người, không hiểu họ đang nói gì, gãi gãi đầu, “Xin hỏi, hai vị định cãi tới bao giờ?”
Nghe tiếng Mark, đồng thời thấy mọi người đều đổ dồn mắt về phía mình, Niels không muốn làm lớn chuyện, đành thở dài, “Nghỉ năm phút. Tôi xuống xe hút điếu thuốc.”
Mong muốn của Phàn Hi được thực hiện, ngẩng cao đầu bước xuống xe như nữ vương. Cô muốn cho Chương Tuyệt thấy, chỉ cần cô thích, không người đàn ông nào cô không chinh phục được.
Nhưng thực sự, trong lòng cô rõ nhất, muốn câu dẫn được Niels còn phải tốn rất nhiều công sức.
Niels đi sau cô, cùng nhau xuống xe.
Thấy anh đứng trước xe, Phàn Hi nói, “Trên xe nhiều người như thế, anh muốn tôi đứng đây cởi áo nới dây lưng trước mặt họ sao?”
Niels cẩn thận như vậy, cũng là vì sự an toàn của mọi người.
Nhưng hai bên toàn cát vàng đồi núi, lùm cây cũng cao cỡ nửa người, có thể tránh tai mắt, vì vậy hai người đi xa hơn một chút.
Thấy anh nhìn cô, Phàn Hi đưa tay kéo khóa quần.
Dù chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhưng có thể thấy làn da trắng nõn, cùng xương hông ẩn ẩn lộ lộ sau lớp quần lót ren đen, không thể không thừa nhận là gợi cảm đến cực điểm.
Cô cố ý làm vậy để khiêu khích anh.
Niels nhanh chóng nhắm mắt, quay lưng lại phía cô, giữ một khoảng cách nhất định.
Tuy quay lưng về phía Phàn Hi, nhưng ánh mắt như cười như không của cô phảng phất trong đầu anh, còn có cảm giác mềm mại đàn hồi ở ngực cô, ma sát trên cánh tay anh...Anh hít một hơi thuốc, đem mấy hình ảnh đó ném khỏi đầu mình, nhưng không sao làm được.
Một cô gái như liều thuốc độc, cứ hết lần này tới lần khác tiếp cận anh, chui vào từng tế bào trong cơ thể anh. Thật đáng sợ.
Chưa hút xong một điếu, không khí yên tĩnh bốn phía khiến anh cảm thấy kì lạ, quay đầu lại, quả nhiên...
Cô đã biến mất.
Anh ném điếu thuốc, dẫm vài cái, đi ra xa gọi tên cô, tìm kiếm tứ phía.
Ai ngờ, sau khi đi qua bụi cỏ, cảnh vật trước mắt trở nên bao la khoáng đạt, một biển hoa diễm lệ xuất hiện.
“Đây là cái gì?”
Niels không đáp, Phàn Hi đành tự hỏi tự đáp, “Là cây thuốc phiện.”
Hoa anh túc nở, vô cùng tươi đẹp.
Khắp đồi núi đều là hoa, khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, trải dài vô tận.
Cô nói nửa đùa nửa thật, “Nhiều cây thuốc phiện như vật, giá trị cũng phải vài trăm triệu ý nhỉ?”
Niels nhìn cô, đột nhiên cất giọng, “Cô trị giá bao nhiêu, chúng trị giá bấy nhiêu.”
Phàn Hi khẽ giật mình, nhưng lập tức bật cười, “Ý anh là, anh ca ngợi tôi kiều diễm giống đóa anh túc sao?”
Không, không chỉ kiều diễm, loại hoa này ngập tràn tà tính, vô cùng hấp dẫn, là một loại độc, khiến người khác nghiện. Anh biết rõ lợi hại, nên cố gắng giữ khoảng cách.
Phàn Hi lấy điện thoại trong túi chụp mấy tấm ảnh.
“Cô chơi chán chưa?”
Cô cười một tiếng, “Chưa, tự nhiên tôi không muốn lên xe nữa.”
Anh nhíu mày. Anh không thích cảm giác bị cô chơi đùa, chỉ là anh đã quen không biểu lộ cảm xúc, mọi thứ đều để trong lòng.
Thấy anh không thích đùa, Phàn Hi tiến hai bước, đưa tay định chạm vào mặt anh, liền bị anh giữ lại.
“Đừng nghiêm túc như vậy, cuộc đời là một trò chơi, đến đâu thì đến.”
Niels cúi đầu nhìn cô, “Có lẽ đối với cô là như thế, nhưng với tôi, cuộc đời này có giá trị từng chút một.”
Phàn Hi phát hiện, lúc anh nhíu mày nhìn vô cùng hấp dẫn, khiến cô nghĩ, người đàn ông này, lúc ở trên giường sẽ như thế nào?
Niels thấy cô cắn môi, đầu óc để trên mây, chẳng thể ngờ cô gái này đang có suy nghĩ phóng túng với mình.
Gió ngày càng lớn, khiến tóc cô bay lộn xộn, quệt vào mặt anh. Anh định đưa tay vén tóc lên, không ngờ cô nhanh hơn anh một bước, túm lấy cằm anh, hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Nói là hôn, nhưng vô cùng nhanh, như gió thoảng mây bay, chuồn chuồn đạp nước.
Niels bình thường rất ít khi tức giận, nhưng mỗi hành động của cô đều đang khiêu chiến với sự kiềm chế của anh.
Trước khi anh kịp mở miệng, cô đặt tay lên môi anh, nói, “Một người, tâm đã loạn, tất thảy đều loạn.”
Toàn thân anh run lên, không chỉ vì cô..., mà còn vì ngón tay cô đặt trên môi anh.
…
Hai người lần lượt leo lên xe, Chương Tuyệt hỏi, “Em vừa đi đâu?”
“Giải quyết nhu cầu sinh lý.”“Chương Tuyệt”trừng mắt, liếc qua Niels, nói, “Không phải chứ, sao lại nhanh như vậy? Anh còn tưởng phải ít nhất một tiếng, không ngờ mới có mấy phút đã...”
Phàn Hi biết anh ta đã hiểu sai ý cô, nhưng cô không giải thích, mà đâm lao phải theo lao, “Điều kiện không cho phép.”“Chương Tuyệt”đã hiểu ra.
***
Bốn tiếng sau đã đi được một phần ba lộ trình, sắp tới được Shahidan.
Niels dùng bộ đàm liên lạc với chỉ huy, rồi đánh thức Mark, “Giúp tôi kiểm tra tốc độ và hướng gió, cả nhiệt độ ngoài trời nữa.”
Mark “A” một tiếng, lôi trong ngăn kéo ra một đống dụng cụ, lần lượt kiểm tra từng thứ.
Niels nói, “Cậu lái xe đi.”
Hai người trao đổi vị trí, Mark liếc qua nhìn Niels xem anh làm gì. Chỉ thấy anh viết một đống công thức trên giấy, con số loằng ngoằng như giun, trông chả khác gì chữ ngoài hành tinh, Mark liếc qua một cái, chẳng còn hứng thú nhìn cái thứ hai.
Niels dừng bút nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng nói, “Không thể đi tiếp được, mau tìm chỗ nghỉ chân.”
“Hả?” Mark không hiểu, “Vì sao? Bình xăng còn đầy mà.”
“Không phải hết xăng.”
“Vậy tại sao? Còn một đoạn nữa thôi, chạy tới chập tối là có thể đến nơi rồi.”
Niels lắc đầu, “Là bão cát.”
“Cái gì?”
“Sắp có bão cát.”
Nghe vậy, Mark cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh đùa à, trời xanh ngắt không một đám mây.”
Niels nói, “Tôi tin khoa học, khoa học không thể sai.”
Mark không tin, “Khoa học nói cho anh là có bão cát à?”
“Ừ.”
“Anh bảo tôi kiểm tra nhiệt độ, hướng gió, tốc độ gió, ba cái đó có thể đoán ra bão cát sao?” Thật khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Niels lắc đầu, giải thích, “Đây là chỉ điều kiện phụ. Bão cát hình thành ở khu vực khác, mỗi giây quét tới 30 mét, giả dụ hai địa điểm chênh lệch nhiệt độ trung bình khoảng δt, sức gió cấp 11, thông qua định lý Lagrange, tính ra một giờ nhiệt độ tăng 2.5 độ. Đem tốc độ gió thay vào δt, cuối cùng được giá trị vận tốc khí lưu dv, tính giá trị tích phân ở khu vực, cuối cùng tính được tốc độ v của bão cát ở khu vực này.”
“...”
Tiêu hóa mất năm phút, Mark nhận ra mình không hiểu dù chỉ một câu, thầm nghĩ, “Lẽ ra không nên tranh luận với nhà khoa học!”
Niels đành dùng một câu đơn giản để tổng kết, “Bão cát cách chúng ta 1300 kilomet, 15 giờ 49 phút sẽ tới đây, nói cách khác, chúng ta chỉ có 56 phút 24 giây để chạy tránh bão.”