Mê Tình BerLin

Chương 39: Chương 39




Mấy ngày sau, sau khi huấn luyện xong, Phàn Hi đến nhà ăn ăn sáng. Bên cạnh cô là Mark, đối diện là Frank, còn một vị trí trống không.

Là chỗ của Niels.

Khoảng mười phút sau, một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới, Phàn Hi ngước mắt nhìn, gương mặt cô liền trầm xuống.

Mark vẫy vẫy tay, gọi lớn, “Lão đại, ở đây.”

Niels nhìn Phàn Hi, chỉ thấy cô ngồi im lặng ở đó, như thể cô gái nóng bỏng như lửa trong đêm đó chưa từng tồn tại.

Sau đêm cuồng nhiệt, hai người liền giống như người lạ, cô không hề bám lấy anh nữa. Có điều, lòng anh hiện giờ như hồ nước bị ném một hòn đá vào, sau một hồi xao động, vẫn còn cuồn cuộn nổi sóng. Với cô, đấy là tình một đêm, nhưng với anh thì không phải.

Cô gái này, quả thực rất lợi hại.

Tạo một cái bẫy, lừa anh nhảy vào, giờ khoanh tay đứng nhìn anh giãy giụa trong đó, bản thân cô lại chẳng quan tâm.

Cô đang chơi đùa anh, anh biết rõ, nhưng lại không biết nên làm gì.

Niels mím môi, gương mặt thoáng nét u ám phiền muộn, nhưng vẫn đi về hướng đó.

Mark nhanh mồm nhanh miệng, nhìn anh từ đầu đến chân, hỏi, “Lão đại, sắc mặt anh không tốt lắm. Mấy ngày nay ngủ không ngon à?”

Quả thực anh ngủ không ngon.

“Suy nghĩ sâu hơn chút đi.” Frank trêu ghẹo, đồng thời đảo mắt qua Phàn Hi.

Phàn Hi mỉm cười không nói gì.

Sắc mặt Niels không thay đổi, anh cho một chút sữa vào cà phê, vừa khuấy vừa nói, “Nghĩ nhiều rồi.”

Hai người đàn ông kia lập tức bật cười lớn.

Mark đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền hỏi, “Fancy, cô học tiếng Đức thế nào rồi?”

Phàn Hi bật ra một từ, “Depp.”

‘Depp’ nghĩa là ngu ngốc.

Mark nghe xong liền cười lớn, nhìn Niels, “Lão đại, là anh dạy à?”

Niels lắc đầu.

Sao anh có thể dạy cô mấy từ đó chứ.

Phàn Hi nói, “Là Frank dạy.”

Frank làm mặt vô tội, chỉ vào ngực mình kêu lên, “Tôi dạy lúc nào chứ?”

Phàn Hi không đổi sắc mặt, “Anh ở trong phòng khám suốt ngày nói ‘depp’.”

Frank lập tức hiểu ra, cười ha ha, “Bởi đám người đó thực sự ngu dốt, dạy thế nào cũng không vào đầu. Nên tôi không nhịn được.”

Trầm mặc một hồi, Niels hỏi, “Kho dược đã đủ chưa?”

Nhắc tới phòng khám, Frank liền nghiêm túc, lắc đầu, “Chưa đủ, khan hiếm lắm. Hệ miễn dịch của người bản xứ rất kém, chỉ cần gió lạnh một chút cũng có thể ốm nặng, tôi phải tiêm vắc xin cho họ.”

“Cậu đã đưa đưa đơn đề nghị chưa?”

“Đưa rồi.”

“Cho ai?”

“Paul.”

“Đưa lúc nào?”

“Khoảng hai tuần trước.”

Niels nhíu mày, “Tuần trước tôi vừa viết một bản tiểu kết cho Tổng bộ, nhưng Paul không hề nhắc đến chuyện kia.”

Frank nghe xong, lập tức chửi một câu, “Mẹ kiếp.”

Mark liền hỏi, “Có phải là quên mất không?”

“Chuyện quan trọng như thế có thể quên sao?”

Niels nói, “Cậu thử viết lại đơn lần nữa, tôi sẽ báo cáo.”

Frank gật đầu, “Trong tất cả mọi người, cũng chỉ có anh là đáng tin tưởng.”

Mark cũng đồng ý.

Ba người họ nói chuyện quan trọng, Phàn Hi không chen lời được, đành im lặng.

Tuy ngồi chung một bàn, nhưng Niels không hề nói với cô nửa câu, cho dù ánh mắt hai người giao nhau thì cũng vô cùng bình tĩnh.

Im lặng một hồi, Phàn Hi đột nhiên lên tiếng, “Frank.”

“Hả?”

“Bụi bay vào mắt tôi, thổi cho tôi với.”

Người được gọi không phải là Niels, Frank khẽ giật mình, có chút ngỡ ngàng. Người đẹp có chuyện, đương nhiên phải tận tâm giúp đỡ, anh ta vươn nửa người tới, ghé sát miệng vào mặt cô, giúp cô thổi bụi. Người ngoài nhìn vào, thì thấy động tác này tương đối mập mờ.

Mark vô cùng bất mãn, kêu lên, “Fancy, tôi ngồi ngay cạnh cô, sao cô không cho tôi thổi chứ?”

Phàn Hi nhếch môi, “Lần sau đến lượt anh.”

Mark định nói gì đó, Niels đột nhiên đứng phắt dậy, chiếc ghế anh ngồi bị đẩy ra sau, phát ra âm thanh lớn, khiến mọi người đều chú ý.

Anh nhìn cô, không nói một lời, ánh mắt lạnh đến xương tủy. Niels nghiêm mặt, quay người rời đi.

Mark nhìn bóng lưng của anh, ngơ ngác hỏi, “Sao thế nhỉ?”

Frank cũng hỏi, “Sao anh ấy không ăn cơm? Lãng phí đâu phải tác phong của anh ấy.”

Chỉ có Phàn Hi bình tĩnh cười, “Có thể là không đói.”

Đúng là không đói, vì bị cô làm cho tức tới no rồi.

***

Jammy đồng ý cho các bé gái đi học, nhưng bắt nam nữ tách riêng, may là trường học có hai phòng, nam trái nữ phải. Namyan quản lý nam sinh, Phàn Hi quản lý nữ sinh.

Trên đời này Phàn Hi ghét nhất là chơi với trẻ con, nhưng chuyện tốt này cứ hết lần này đến lần khác tìm tới cô, đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Tên người Afghanistan cô không tài nào nhớ nổi, nên để phân biệt học sinh, cô đành đánh số, một, hai, ba...cho đến mười. Bé lớn nhất là 15 tuổi, nhỏ nhất mới 9 tuổi, tất cả đều mù chữ, nên gộp tất cả vào một lớp để dạy cũng không vấn đề gì.

Phàn Hi chủ yếu dạy đám trẻ tiếng Anh và toán, dạy những từ đơn giản nhất. Cuối cùng cô cũng hiểu điều làm Frankd đau đầu, mấy đứa trẻ này không có năng lực lý giải, dạy vài chủ đề đơn giản của môn toán, mà giải thích cũng mất cả ngày trời.

Cô thừa nhận cô không phải cô giáo giỏi, cũng chẳng kiên nhẫn, cô cứ dạy thôi, còn hiểu hay không là việc của chúng.

Trong đám học sinh, thông minh nhất là số một, chăm chỉ nhất là số ba, nghịch ngợm nhất là số tám, còn mấy đứa khác giống hệt nhau.

Sau tiết học, Phàn Hi dọn sách giáo khoa, đi ra ngoài, ngồi trên tảng đá lớn hút thuốc. Cảm nhận được có người chăm chú nhìn mình, cô quay lại thì thấy số ba lén lút trốn sau vách tường, chỉ thò gương mặt nhỏ xíu ra. Cô nhả một ngụm khói, vẫy tay ý bảo cô bé lại gần.

Số ba không thông minh cũng chẳng xinh xắn, nhưng lại rất chăm chỉ, vì vậy Phàn Hi ấn tượng nhất với cô bé này.

Cô bé cúi đầu, nhìn điếu thuốc Phàn Hi kẹp trong tay.

Phàn Hi cho rằng cô bé muốn hút thuốc, liền chìa bao thuốc lá ra.

Số ba ngập ngừng rút một điếu thuốc ra, nhét vào miệng. Cô bé chưa từng đụng vào thuốc lá, không biết cách hút, ngoại trừ cảm giác có một mùi khói nhàn nhạt thì chẳng thấy gì khác.

Phàn Hi mỉm cười, châm lửa, “tạch” một cái, bật lửa lóe sáng.

Số ba giật bắn mình, há miệng ra, điếu thuốc rơi xuống đất. Cô bé sợ Phàn Hi nổi giận, luống cuống cúi xuống nhặt, phủi cát dính trên điếu thuốc rồi nhét vào miệng. Cô bé chần chừ ghé mặt định châm lửa, nhưng mãi hút không được.

Phàn Hi nhìn cô bé, rồi làm động tác hít vào, số ba giật mình, rồi thử lại lần nữa. Cuối cùng cũng hút được.

Mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào cổ họng, cô bé liền ho sặc sụa.

Thực ra số ba cũng chẳng muốn hút thuốc, chẳng qua cô bé thấy Phàn Hi khi hút thuốc nhìn rất xinh đẹp, nên muốn bắt chước thử.

Hai người có rào cản ngôn ngữ, chẳng thể trò chuyện với nhau.

Lúc này, nam sinh ở phòng bên đã tan học, một đám con trai ào ra.

Số ba đang ngồi, khuôn mặt tự nhiên đỏ ửng, Phàn Hi nhìn thoáng qua lập tức hiểu, trong đám con trai kia có người cô bé thích.

Mười bốn, mười lăm tuổi, chính là mối tình đầu.

Phàn Hi dùng tiếng Pashto, hỏi, “Đứa nào?”

Bị cô nhìn thấu tâm tư, số ba lại đỏ mặt, cúi đầu không đáp.

Phàn Hi cũng chẳng tò mò, chỉ là nhàm chán nên tùy tiện hỏi, cô bé không nói, cô cũng không ép. Cô vắt chân, tiếp tục hút thuốc.

Nước Đức là quốc gia của bóng đá, văn hóa này đi tới đâu thì được truyền bá tới đó, trong thời gian nghỉ ngơi, đám con trai liền kéo Mark đi đá bóng với chúng.

Trừ vài người canh gác, mấy người còn lại đều cởi áo chống đạn, bỏ súng, thư giãn một chút.

Hút xong một điếu, Phàn Hi lại rút ra một điếu nữa. Một đám đàn ông thân hình cường tráng đang chạy qua chạy lại trước mắt cô, vai rộng, eo thon, chân dài...thật đẹp mắt.

Ánh mắt cô dừng lại ở một người, có văn có võ, lại có kĩ năng trên giường, là nhân tài, có điều không dễ khuất phục.

Cô ngồi một lúc thì Namyan đi tới, cô ta hỏi, “Tối nay có trận bóng, cô có xem không?”

Phàn Hi thuận miệng, “Trận bóng gì?”

Namyan kinh ngạc, “World Cup, đừng bảo là cô không biết nhé.”

Phàn Hi hỏi lại, “Sao tôi phải biết?”

Namyan, “Được rồi được rồi. Cô không phải fan hâm mộ.”

“Khi nào bắt đầu? Nước nào với nước nào?”

“Mười giờ tối. Đức và Ba Tư.” Cô ta nghĩ một lát, rồi bổ sung một câu, “Đã là vòng bán kết rồi.”

Phàn Hi “ồ” một tiếng.

Namyan không nhịn được mà hỏi, “Là chiếu trực tiếp đấy, cô có tới xem không?”

Mấy môn thể thao đó không phải sở thích của cô, nhưng cô cũng không từ chối, nhàn nhạt “ừ”, “Đến lúc đấy rồi nói.”

***

Buổi chiều chuẩn bị trở về căn cứ, Frank đã đến, mang theo con chó của Phàn Hi.

Sau hai tuần chăm sóc cẩn thận, nó đã hồi phục, nhìn thấy đám người Phàn Hi là sủa loạn lên.

Mark kinh ngạc, “Là cái thứ chúng ta nhặt về đây sao?”

Frank gật đầu, “Chính là nó.”

Mark dùng sức đánh anh ta một cái, “Frank, cậu được đấy! Thần y!”

Frank nói, “Sống thì sống, có điều chân nó què rồi, không đi bình thường được.”

“Sống được là tốt rồi.”

Frank hỏi, “Em định xử lý như thế nào?”

Phàn Hi hỏi ngược lại, “Có thể mang về căn cứ không?”

Frank, “Cái này phải hỏi Niels.”

Nghe vậy, cô quay qua nhìn anh.

Niels hỏi, “Đã tiêm vắc xin phòng dại chưa?”

Frank, “Tiêm hết rồi.”

Niels nhìn Phàn Hi, “Cô có thể chịu trách nhiệm với nó không?”

Cô cong cong môi, “Không biết được.”

Anh lập tức trầm mặt, “Nếu không chịu trách nhiệm được, thì đừng bắt đầu.”

Trong lời nói còn có hàm ý khác.

Phàn Hi nhướng mày, “Không bắt đầu, sao biết cảm giác thế nào.”

Niels nhíu mày, “Không quan tâm tới người khác, ích kỷ.”

Cô không chịu thua, “Tôi chỉ chịu trách nhiệm với bản thânmình.”

Mark nhìn trái, lại nhìn phải, nhịn không được liền xen vào, “Xin hỏi, hai người đang nói về con chó à?”

“Đúng.” Cả hai đồng thanh.

Frank sờ sờ sống mũi, “Sao tôi lại cảm thấy, hai người đang nói đến vấn đề khác nhỉ.”

Mark lập tức tán thành, “Đúng thế, hóa ra không phải tôi nghĩ nhiều.”

Niels nhìn cô một cái, không tranh luận nữa.

Sau khi cho con chó vào cốp xe, Phàn Hi lên xe.

Bầu không khí trong xe có chút áp lực, Mark liền hỏi, “Fancy, cô định đặt tên con chó là gì?”

Phàn Hi liếc người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, không hề nghĩ ngợi mà nói, “Niels.”

Niels nhìn cô, chờ cô nói.

Phàn Hi lại cười, “Ý của tôi là, tên con chó là Niels.”

“...”

Trong xe thoáng yên lặng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.