“Fancy, cô ngủ rồi à?” Tiếng của Namyan truyền tới.
Cơ thể cô run lên.
Niels rời khỏi môi cô, nâng cằm cô lên, gương mặt hai người gần trong gang tấc, đôi mắt xanh lục trong đêm đen ẩn chứa tia nguy hiểm.
Hô hấp của cô dồn dập, ngực phập phồng.
Không nghe được tiếng trả lời, Namyan lại gõ cửa, “Fancy, tôi quên chìa khóa rồi, cô mở cửa cho tôi với.”
Niels lùi về sau một bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó cầm áo khoác đưa cho cô.
Cô đưa tay, anh thả cái áo ra, ai ngờ cô lại rụt tay về, áo khoác liền rơi xuống đất.
Anh nhìn cô không nói gì, quay người rời đi.
Namyan đang gõ cửa, có đánh chết cô ta cũng không ngờ người mở cửa là Niels, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc. Cô ta vốn nhát gan, tuy Niels bình thường rất ôn hòa, nhưng điều khiến người kính nể anh chính là trí tuệ và sự uy nghiêm.
Cô ta muốn hỏi sao anh lại ở đây.
Nhưng lời nói lại nghẹn ở cuống họng, không thể phát ra.
Niels nhìn cô ta một cái, rồi nói “Thật xin lỗi.”
Namyan mãi mới hoàn hồn, quay đầu nhìn bóng lưng anh đã đi xa.
Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?
Gió lạnh thổi qua, Namyan run lên, lập tức tỉnh táo trở lại, đi vào phòng đóng cửa.
Vừa đi vào, suýt chút nữa cô ta ngã ngửa.
Phàn Hi đang tựa vào tường, quần áo trên người rách tan nát. Không những vậy, môi cô còn sưng đỏ, trên bộ ngực trắng như tuyết còn in dấu tay, trên cổ thì có dấu hôn, chỉ cần liếc qua cũng hiểu lúc nãy hai người họ khóa cửa để làm gì.
Namyan che miệng, giọng vô cùng kinh ngạc, “Fancy, có phải cô bị...Trời ơi, không ngờ Thiếu tá Dirichlet lại là loại người ấy.”
Phàn Hi nhặt quần áo lên, khoác áo khoác, Namyan ở bên cạnh vẫn lảm nhảm, cô phất tay, “Không phải anh ấy ép, là tôi tự nguyện.”
Namyan nghe xong, hai mắt mở to kinh ngạc.
***
Mark đang ở phòng huấn luyện tập boxing, Phàn Hi liền bước vào.
Anh ta dừng động tác đấm bao cát, hỏi, “Sao thế, lại thấy nhàm chán à?”
Phàn Hi, “Tôi tới để nhờ anh huấn luyện.”
Mark xoa xoa đầu mình, tỏ vẻ hoài nghi.
Cô gật đầu, “Anh không nghe lầm đâu, tôi muốn trở nên mạnh mẽ.”
Mark tháo găng tay, vẻ mặt thành thật, “Cô đã rất mạnh rồi. Thật sự là bên cạnh tôi không có ai mạnh mẽ giống cô.”
Phàn Hi lắc đầu, “Vẫn chưa đủ.”
“Như thế nào mới là đủ?”
“Ít nhất là có thể tự bảo vệ bản thân ở nơi này.” Nói xong, ánh mắt cô rơi vào báng súng trên đùi anh ta.
Mark, “Tôi không thể dạy cô bắn súng, như thế trái với quy định.”
Người Đức đúng là ngu ngốc tới đáng yêu, Phàn Hi duỗi tay, chỉ chỉ, “Chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết, anh biết thôi.”
“Vậy cũng không được. Lão đại mà biết sẽ bóp chết tôi mất.”
“Anh to khỏe như thế, anh ấy bóp chết sao được.”
“Không đâu, anh ấy chỉ liếc một cái là chân tôi mềm nhũn luôn.”
Phàn Hi nói, “Anh không cần dạy, chỉ cần làm động tác, tôi sẽ tự học.”
Mark vẫn lắc đầu, “Không được. Tôi không thể làm trái quân quy.”
Phàn Hi không thể thuyết phục được anh ta liền nhíu mày, đám binh sĩ người Đức này quả thực vô cùng cứng nhắc.
Cô trầm mặc một hồi, rồi nói, “Vậy anh dạy tôi đánh nhau đi, tôi muốn dùng một chiêu mà đánh chết kẻ địch.”
“...”
Mark nuốt nước bọt, “Fancy à, đây không phải phim ảnh, một chiêu là chết người chỉ có trong phim thôi. Ngoài đời lấy đâu ra.”
Phàn Hi, “Tôi biết.”
Mark bó tay rồi, cô đã biết mà còn trêu anh ta.
“Người bình thường luyện cái gì?”
“Boxing.”
“Vậy tập boxing đi.”
Mark thở phào, “Cái này thì được.”
Phàn Hi búi tóc lên, lấy găng tay ra, đội mũ bảo hiểm.
Một cô gái xinh đẹp, giờ mặc thế này nhìn không ra nam hay nữ, thật sự có thể sao?
Mark nhìn cô, hỏi, “Cô chắc chắn chứ? Tập cái này rất vất vả đấy.”
Phàn Hi gật đầu, “Từ hôm nay trở đi, một tuần ba buổi.”
Mark đành nói, “Được rồi.”
Đấm thẳng tay trái, đấm thẳng tay phải, bày quyền, đấm móc...Mark làm mẫu từng động tác, còn chỉ ra mấu chốt.
Phàn Hi học rất nhanh, như thể vừa hướng dẫn cô liền làm được ngay.
…
“Được rồi, đều làm mẫu hết rồi.” Anh vỗ vỗ vào ngực mình, “Bây giờ cô tấn công tôi đi.”
Nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra, bản thân mình đã đánh giá thấp cô rồi, giống như cô nói, cô có nền tảng. Hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn hơn cả đàn ông.
Ban đầu Mark còn chống đỡ được, sau mới biết cô hoàn toàn không giữ sức. Bị cô hết đạp đến đá, cuối cùng anh ta không nhịn được, kêu lên, “Fancy, có phải cô bị ai chọc giận rồi tìm tôi phát tiết không hả?”
Chọc giận? Phàn Hi nghĩ đến Niels, hơi híp mắt lại, rồi đá một cước, nếu không phải Mark mặc áo bảo hộ, thì chắc hôm nay cả người anh ta “hỏng” rồi.
Anh ta làm động tác dừng lại, nói, “Coi như tôi không nhìn ra từ đầu, hôm nay không phải cô muốn luyện tập, mà muốn phát tiết, hay là cô đi đánh bao cát đi.”
Phàn Hi không đuổi theo anh ta nữa, dồn toàn bộ chú ý lên bao cát, Mark liền thở phào nhẹ nhõm.
Gặp phụ nữ biết võ thật đáng sợ! Khiến anh ta nhớ tới giáo quan bộ đội đặc chủng năm đó, đúng là nữ ma đầu.
Vừa chuẩn bị hút thuốc để thư giãn thì Niels tới. Anh nhìn lướt qua Phàn Hi, rồi hỏi Mark, “Có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Mark cắn điếu thuốc, cùng anh đi ra ngoài, “Có chuyện gì thế?”
“Chuyện xây dựng quân đội.”
Mắt Mark sáng lên, “Có kinh phí rồi à?”
Anh gật đầu.
Mark liền hỏi, “Bao nhiêu?”
“Năm trăm nghìn Euro một năm.”
Tuy số tiền kia không quá lớn, nhưng theo Jammy nói ông ta dựa vào 600 đô nuôi sống cả thôn, thì năm trăm nghìn Euro không hề nhỏ.
“Có điều...”
Nghe được từ này, Mark vội hỏi, “Có điều làm sao?”
“Có điều, chỉ quận Kang và Fazat thôi chưa đủ, chúng ta cần thêm nhiều thôn nữa gia nhập liên minh.”
Mark không hiểu, hỏi lại, “Là sao?”
Muốn củng cố chính quyền một quốc gia, nhất định phải có lực lượng quân đội và cảnh vệ, vì vậy kết quả thảo luận của Mỹ và NATO là tập trung dân bản xứ Afghanistan thành lực lượng quân sự. Nhưng vấn đề là Afghanistan nhiều năm chiến tranh loạn lạc, chính phủ chia rẽ. Trong một thôn làng thị trấn, chỉ khi nhổ tận gốc đám khủng bố, mới có thể tập hợp thanh niên trai tráng xây dựng quân cảnh.
Bây giờ ở phía Bắc Afghanistan, chỉ có quận Kang và Fazat nằm dưới sự khống chế hoàn toàn của quân đội Đức, năm trăm nghìn Euro tất nhiên chẳng thể dâng không cho hai nơi nhỏ bé ấy. Phía trên truyền đạt lại là, minh quân sẽ đưa tất cả các thôn trang phía Bắc vào khu vực an toàn, mở rộng tài nguyên. Nói cách khác, binh sĩ Đức còn phải tiếp tục “càn quét” đám khủng bố, liên hợp dân bản xứ, mở rộng lực lượng quân cảnh.
Mark nghe xong, đầu liền đau nhức, như vậy các cuộc chiến lớn chiến nhỏ sẽ không ít.
“Người Đức chúng ta đóng quân ở đây có 1500 người. Mà doanh trại này mới hơn 900, chỉ có một nửa là quân cố định. Đùa chắc?”
Niels nói, “Sẽ có minh quân viện trợ.”
“Minh quân? Là ai? Là đám người Mỹ không đáng tin kia sao?”
Niels gật đầu, “Quân Mỹ, còn có thành viên khác của NATO, Bỉ, Na Uy, Hà Lan.”
Mark hừ một tiếng, “Trừ người Mỹ ra, các nước khác càng không đáng tin cậy.”
“Không đáng tin thì cũng là người, có năng lực tức là có thể giúp chúng ta.”
Mark thở dài, “Những ngày bình yên đã qua hết rồi.”
“Afghanistan có bao giờ bình yên đâu.” Niels trầm ngâm, “Nhìn thoáng ra thì chúng ta có thể giải phóng thêm dân bản xứ là tù binh của Taliban.”
Mark hỏi, “Lúc nào ra trận?”
Tuy kể từ Thế chiến II, đã 70 năm nước Đức không đánh trận, nhưng dùng từ “ra trận” này cũng không sai. Muốn giành được thôn trang, thì phải đánh nhau với Taliban, lúc đó sẽ phải điều động xe tăng bọc thép và máy móc hạng nặng.
“Đợi tập hợp bọn họ rồi nói.” Bọn họ, chính là quân Mỹ và các nước NATO.
“...”
Hai người nói chuyện một lúc, Niels cúi đầu nhìn dấu chân trên người Mark, liền hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Không nói thì không sao, vừa nhắc tới, Mark kể khổ, “Là Fancy đấy, không biết ai bị mù lại đi chọc giận cô ấy.”
Niels khẽ giật mình, “Như thế nào?”
“Ai biết cô ấy bị làm sao, đùng đùng chạy đến đòi tôi dạy bắn súng.”
“Cậu đồng ý à?”
Mark vội khoát tay, “Không, tuyệt đối không! Cô ấy nóng tính như vậy, sao tôi dám dạy, chẳng may bệnh thần kinh tái phát, một người một súng bắn chết người trong căn cứ chúng ta, lúc đó tôi biết khóc với ai.”
Anh ta không nói, Niels cũng đoán được cô sẽ không từ bỏ mà nhờ Mark dạy đánh nhau.
“Anh khuyên cô ấy đi, con gái không thể hung hãn như thế, nếu không chẳng thể kiếm người yêu đâu.” Anh ta hừ một tiếng, “Ai chọc giận cô ấy nhỉ?”
Niels cười cười không đáp.
Hai người nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Niels rời đi còn Mark trở lại phòng huấn luyện.
Cả người Phàn Hi toàn mồ hôi, trên bao cát chi chít dấu chân cùng dấu quyền, nghe thấy tiếng đóng cửa, cô liền quay đầu lại.
Mark bị ánh mắt sắc bén của cô làm toàn thân run run, tim đập thình thịch, anh ta vội cười làm lành, “Tốt lắm, tiếp tục đi.”
Phàn Hi không để ý tới anh ta, bay người lên đá một cái, “bộp” một tiếng, bao cát lõm một mảng.
Mark theo phản xạ khép chặt hai chân.
Phàn Hi tập thêm một lúc, đến khi cả người ướt đẫm mới thu tay về.
Mark “chân chó” đưa khăn mặt, “Trước đây cô từng tập boxing à?”
Cô cởi mũ, tháo áo bảo hộ, nói, “Mười bốn tuổi tôi được đưa tới học viện võ thuật.”
“Võ thuật Trung Quốc! Hồi thiếu niên tôi cũng rất thích.”
Khóe miệng cô cong cong, “Anh không muốn thử đâu.”
Mark hỏi, “Bố mẹ cô không đau lòng à? Dù sao cũng mới mười bốn tuổi, vẫn nhỏ mà.”
Phàn Hi nhíu mày, “Không đâu. Nhưng tôi rất cảm ơn họ, nếu năm đó họ không quyết định làm vậy, thì sẽ không có tôi của hôm nay.”
Mark hiếu kì, “Cô học gì ở đó?”
Phàn Hi chỉ vào đầu, “Ý chí.”
Mark nhướng mày.
“Huấn luyện viên nói, nếu tôi không đánh người khác thì sẽ bị người ta đánh, vì vậy trước lúc người đó ra tay, tôi phải khiến cho họ không dậy nổi.”
Mark cảm thán, “Huấn luyện viên của tôi cũng từng nói như vậy. Có điều, tôi là bộ đội đặc chủng.”
Cô mỉm cười yếu ớt. Giáo dục của Trung Quốc vốn rất đáng sợ.
Mark nói, “Khổ như vậy, lúc còn bé cô không khóc sao?”
Cô lắc đầu, “Huấn luyện viên ghét nhất cái này, ai khóc thì buổi tối sẽ không được ăn cơm.”
Mark nghe xong cảm thấy không tin nổi, “Tôi thật không ngờ, sao cô lại làm diễn viên chứ, lẽ ra nên đại diện cho Trung Quốc tham gia Olympic.”
Phàn Hi mỉm cười, vẫn là câu nói đó, “Bởi vì tôi đẹp, khí chất trời sinh.”