Trong lúc hoảng hốt, cô chợt nhớ ra trước đây khi tham gia hoạt động công ích, cô từng học biện pháp cấp cứu.
Nâng mặt anh lên, nắm lấy mũi, cô hít một hơi thật sâu, thổi khí vào miệng, đồng thời ấn vào ngực anh.
Niels!
Phàn Hi thấp thỏm, không ngừng thổi ngạt, xoa bóp tim ngoài lồng ngực, máu trong cơ thể sôi sục, khiến tay chân cô run lên. Cô trước giờ không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ phút này lại vô cùng sợ hãi, sợ anh chết ở nơi này, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Cái chết vô cùng đáng sợ, cô không muốn.
Cô cắn răng, mơ mơ hồ hồ lặp đi lặp lại động tác, lúc này, cô chỉ mong có thể khiến anh tỉnh lại.
Một lúc sau, anh đột nhiên thở hắt ra, ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng có phản ứng.
Phàn Hi lau mồ hôi, vỗ vỗ vào mặt anh, kêu lên, “Niels, Niels! Anh thế nào rồi?”
Niels mở trừng mắt, bởi tiếp xúc ánh sáng đột ngột, đồng tử co rút lại. Nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo, theo phản xạ ngồi bật dậy, rút súng từ chân ra.
Không có tập kích, chỉ có hoa anh túc dập dờn.
Phàn Hi thấy anh không sao, nhẹ nhõm thở phào, hai tay vòng qua cổ anh nói, “Tôi còn tưởng hôm nay anh nằm luôn ở đây.”
Một câu thật lòng, không hề có lừa gạt hay khiêu khích.
Niels vô thức nắm tay cô, lấy lại bình tĩnh, đảo mắt, mới phát hiện hai người đã lăn xuống chân núi.
Phàn Hi hơi đẩy anh ra, kéo áo khoác của anh, “Viên đạn trúng vào đâu thế? Cho tôi xem vết thương.”
Vẻ mặt vội vàng của cô khiến anh ngẩn người, trong mắt anh, cô vô cùng xảo trá. Cười là giả, khóc cũng là giả, ở đâu cũng có thể diễn kịch. Bình thường đã quen cô như vậy, giờ thấy chân tình của cô, có chút không quen. Không, không phải không quen, là không tin thì đúng hơn, có lẽ cô đang diễn kịch.
Niels ngăn tay cô, nói, “Không sao, tôi mặc áo chống đạn.”
Phàn Hi tỏ vẻ nghi ngờ.
Anh đành kéo khóa áo cho cô xem, miệng vết thương chỉ là một mảng xanh tím lớn, như bị cái gì đánh mạnh vào.
“Không gãy xương chứ?”
Anh lắc đầu.
Phàn Hi đưa tay sờ, đầu ngón tay chạm vào cơ bắp rắn chắc, anh hít một hơi, không phải vì đau, mà vì tay cô như thể có điện, co rút tim anh.
Nghe thấy anh hít mạnh, cô lập túc rụt tay lại, “Tôi nợ anh một cái mạng.”
Niels không muốn cô cảm thấy mắc nợ, liền nói, “Vừa rồi cô cũng cứu tôi, chúng ta không ai nợ ai cả.”
Thấy anh vội vàng phân rõ giới hạn, Phàn Hi không vui, vỗ mạnh vào vết bầm trên bụng anh, lạnh lùng nói, “Tùy anh.”
Niels đau tới mức đổ mồ hôi, nằm vật ra đất. Anh rút bộ đàm gọi Mark, nhưng chẳng có tiếng trả lời.
Cảm giác không lành, bầu không khí nặng nề, hai người không ai lên tiếng.
Niels chống tay đứng dậy, “Chúng ta phải nghĩ cách đi lên.”
“Đi lên tìm chết à?”
Anh lắc đầu, “Xe ở trên đó.”
Phàn Hi không tiếp lời.
Thấy cô im lặng, anh nghĩ cô đang sợ, liền cởi áo chống đạn ra.
Phàn Hi hỏi, “Anh làm gì thế?”
Niels đáp, “Cho cô mặc.”
“Tôi không mặc.”
“Vì sao?”
Cô ngắt một đóa anh túc, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh chết rồi, tôi cũng chỉ còn nước chết. Tôi chết rồi, anh vẫn có thể sống tiếp, và sẽ ân hận cả đời.”
Giọng nói trong trẻo của cô khiến người ta dao động, Niels trầm ổn đáp, “Chúng ta sẽ không ai chết cả.”
Giọng anh khàn khàn, giống như lời cam đoan, Phàn Hi mỉm cười, “Hi vọng là thế.”
***
Trở lại sườn núi, bốn bề yên tĩnh, trong không khí ngập mùi thuốc súng, còn có mùi máu tanh.
Người chết la liệt.
Đống thi thể trên mặt đất, vết máu loang lổ, cách đây không lâu vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt. Phàn Hi ép mình nhìn lại, người chết không phải binh sĩ Đức, cũng chẳng phải đàn ông trong thôn, chắc là đám người tập kích.
Niels để Phàn Hi đi sau lưng mình, anh dò xét bốn phía, Phàn Hi níu áo anh, “Anh phải cẩn thận.”
Bốn chữ nặng tựa ngàn cân, ngày hôm nay, số mệnh hai người nằm chung một chỗ.
Cô biết, anh cũng biết, vì vậy mỗi quyết định đều vô cùng áp lực.
Niels khẽ gật đầu.
Hai người từ từ đi về phía trường học.
Vừa rồi có vụ nổ, rồi lại có bắn nhau, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Niels kiểm tra một vòng, không có gì khả nghi, anh quay trở lại chỗ Phàn Hi.
Niels thở phào, “Bọn họ về căn cứ rồi.”
“Sao anh biết?”
Niels nói, “Không thấy xe.”
Người bị thương cũng không còn.
Phàn Hi nhíu mày, “Chúng ta trở về kiểu gì đây?”
“Bọn họ để lại cho chúng ta một chiếc xe.”
“Anh có chìa khóa à?”
Anh gật đầu, “Tôi chuẩn bị hết rồi.”
“...”
Phàn Hi đi theo anh, men theo thân xe, cảnh giác nhìn tứ phía. Lúc này không ai nói chuyện, chỉ có tiếng tim đập thình thịch.
Sau khi lên xe, Niels đạp chân ga, phóng xe rời khỏi trường học, lúc này hai người mới bình tâm lại.
Cô mỉm cười, tự giễu nói, “Như là phim điện ảnh.”
Kinh khủng, khoa trương.
Niels không đáp lời, gương mặt vô cùng căng thẳng.
Trên đường đi, bắt gặp hai chiếc xe dân dụng. Đó là xe Jeep, vô cùng bắt mắt, nhưng anh không biết liệu có phải Taliban không.
Niels nói, “Chúng ta đi đường vòng.”
Rời khỏi đường lớn, đi vào khu vực đầm lầy, dù không đụng mặt khủng bố, nhưng có thể lạc đường.
Phàn Hi nhìn sắc trời, nhắc nhở, “Mặt trời sắp lặn rồi, đến tối nhiệt độ sẽ giảm xuống còn 0.”
Anh mỉm cười, “Tôi biết.”
Hai chữ ngắn ngủi, nói rõ tất cả.
Cô cắn môi, đặt tay trái lên tay phải của anh. Ngón út lơ đãng vuốt vuốt mu bàn tay anh, vô tình kích động lòng anh.
Tay anh khẽ run lên, nhưng không di chuyển.
Trong xe không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề.
Niels biết anh phải tập trung để ứng phó tình huống bất ngờ, nhưng sự hiện hữu của cô khiến lòng anh nhộn nhạo.
Nguy hiểm, khẩn trương nhưng kích thích.
Hai người cùng im lặng, rất nhiều hình ảnh không nên xuất hiện lại từ từ hiện lên.
Phàn Hi nói, “Đêm nay tôi tới tìm anh.”
Sáu chữ, từng chữ khắc sâu vào lòng anh.
Niels quay lại, nói đúng một chữ, “Được.”
Sau đó lại rơi vào im lặng.
Phàn Hi đổi tư thế ngồi, lơ đãng nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện hai chiếc xe phía sau.
“Phía sau có xe.”
Thực ra Niels đã sớm phát hiện, chỉ là anh không muốn cô lo lắng. Anh đạp chân ga, xe phóng vụt về phía trước.
Nhưng hai chiếc xe sau vẫn kiên trì bám theo.
Quả nhiên, mục tiêu là bọn họ.
Đột nhiên, Niels túm lấy tay cô, quát nhỏ, “Cúi xuống!”
Lúc đó, một viên đạn bay tới, găm vào thành ghế. Đám người phía sau bắt đầu nổ súng, nhưng bởi tốc độ quá nhanh, đạn chỉ bắn trúng đất đá, bụi bay mù mịt.
“Cô biết lái xe không?”
“Biết.”
“Cô lái đi, tôi sẽ phân tán chú ý của chúng.”
Anh ngả ghế lái, Phàn Hi đưa chân qua, nhanh chóng ngồi vào chỗ anh, giẫm lên chân ga. Đợi cô giữ chắc tay lái, anh đổi sang ghế phụ, tuy không phải dễ dàng nhưng hai người phối hợp ăn ý, trong nháy mắt liền đổi xong.
Niels trèo xuống ghế sau, rút súng ngắm ra, trong đầu nhanh chóng tính toán trọng tâm và gia tốc. Dựa theo phương trình Euler, xe của quân đội làm trục tọa độ, đối phương là phụ thuộc tọa độ, vận động theo trục cái. Giả thiết tốc độ trung bình của ô tô là trọng tâm tốc độ v, gia tốc là a, a=dv/dt, từ đó tính được tốc độ bay của viên đạn. Thêm chở một viên đạn là 6 giây, tốc độ trung bình của viên đạn là 800m/s, gia tốc ô tô là 4.31m/s2, tốc độ trung bình của vật thể là 2m/s. Vậy khi tốc độ xe đạt tới 130km/h, hai xe cách nhau 500 mét, thì là thời điểm tốt nhất để bắn.
Nói một hồi, Phàn Hi chẳng hiểu gì, đỡ trán, “Nói tiếng người đi.”
“Để vận tốc là 130km. Chạy thẳng không tăng giảm, không cần rời khỏi đường.”
Mở cửa kính, Niels thò nửa ngời ra ngoài, đặt súng trên bả vai, đợi lúc tốc độ xe ổn định, anh bắn phát súng đầu tiên làm vỡ kính chán gió của đối phương, một giây sau, chiếc xe đó nghiêng tay lái, lệch khỏi đường lớn, đâm vào cát ở bên đường. Nhưng còn một chiếc nữa vẫn bám chặt.
Một phát trúng đích, Niels không ham chiến, anh trở lại vị trí, nói, “Phía trước một kilomet là khu vực cấm.”
Khu vực cấm hay còn gọi là khu địa lôi, vì vật tư không đủ, quân đội Đức không thể gỡ bom, đành phong tỏa đường.
Phàn Hi run tay, không tin nổi, “Chúng ta lao vào đó ư?”
Niels gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhớ lại người và con lừa bị bom nổ tan xác ngày đó, Phàn Hi cắn môi, hai tay nắm chặt vô lăng, tim đập mạnh.
Thấy cô căng thẳng, Niels nắm lấy vai cô, hỏi, “Cô có tin tôi không?”
Giọng của anh chưa bao giờ ôn nhu đến thế.
Phàn Hi khẽ giật mình, nhìn anh qua gương chiếu hậu, đôi mắt xanh lục vẫn trầm ổn như thế, dường như anh đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, khiến người ta vô cùng tin tưởng mà giao tất thảy mọi chuyện cho anh xử lý.
Cô gật đầu, vẻ mặt kiên định.
Nếu như hôm nay cô chết ở đây thì là ý trời. Còn nếu không chết, cũng là ý trời, khi trở về cô nhất định phải ngủ với anh!
Sợ cô vội vàng, Niels nói rất chậm, “Cô nghe tôi đếm ngược, khi tôi đếm tới 0, cô đạp phanh, giảm tốc độ về 80km/h, sau đó đánh tay lái sang phải, chỗ đó có một chỗ rẽ. Nhưng nhớ, cô chỉ có 3 giây, nếu lệch một giây, chúng ta sẽ lao vào địa lôi, cô hiểu chưa?”
Phàn Hi hít sâu, nghiêm túc gật đầu.
Niels tính lại lần nữa, mục tiêu càng lúc càng gần, anh luôn trầm ổn giờ cũng có chút căng thẳng.
Phía trước xuất hiện chướng ngại niêm phong, Phàn Hi bất chấp lao tới.
Niels kêu lên, “Bây giờ, phanh lại, rẽ phải!”
Chỉ có ba giây.
Trong chớp nhoáng, cô hiểu ra thế nào là ranh giới giữa sống và chết.