Ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện, giờ này mà vẫn còn người đến tắm sao?
Niels phản ứng rất nhanh, tắt vòi nước, bế cô vào góc phòng để đồ.
Không gian chật hẹp nhiều đồ đạc khiến hai người vô cùng khó chịu, trên người vẫn còn dính nước, nhưng so với việc bị phát hiện, như thế này khá hơn nhiều.
...
...
...
Một cảm giác trào lên, không thể dùng từ ngữ để diễn tả, chỉ có thể dùng hành động.
Trong phòng không có cửa sổ cũng không có đèn, ánh sáng duy nhất lọt từ khe cửa vào, trong không gian tối lờ mờ, đôi mắt xanh lục của anh như phát sáng, chăm chú nhìn cô.
Giống như sói, à không, ôn nhu hơn sói nhiều, nhưng lại mang theo tia công kích.
Phàn Hi ôm lấy vai anh, đưa lưỡi liếm vành tai anh, im lặng khiêu khích.
Niels nhìn cô gái trước mắt, nửa mặt cô chìm trong bóng tối, đôi mắt tràn ngập tình ý. Cô cắn đôi môi đỏ, vô cùng dụ hoặc.
Anh không kìm lòng được, lại cúi xuống hôn cô, cô gái này giống như cây thuốc phiện, khiến anh thần hồn điên đảo, không thể dừng lại.
Cho dù kiềm chế đến mấy cũng không ngăn nổi sức quyến rũ của cô, anh trúng độc rồi!
Trong tiếng nước chảy, có người cất tiếng hát.
Don't say a word.
Đừng nói tạm biệt, đây không phải sự lựa chọn.
Is it true that?
Anh không phải là người duy nhất trong tim em, là thật sao?
Is it true that you're having fun with my heart?
Em đùa giỡn với tình cảm của anh, là thật sao?
That answer, is it true?
Anh cần câu trả lời của em, điều đó là thật sao?
...
Thật hay giả, chỉ có giây phút này, là chân thật nhất.
Yêu hay không yêu, chỉ có hành động có thể giải thích.
Nước trên người đã khô, hai người cũng dừng lại rồi.
Mùi vị ái tình lơ lửng trong không trung, chất lỏng trắng chảy theo bắp đùi cô.
Anh chưa từng trải qua kiểu tình yêu như thế này, đối với mọi người anh đều dịu dàng. Còn cô, cô khiến cho dục vọng ở nơi sâu nhất trong cơ thể anh thức dậy, giống như dã thú, vừa thật vừa lạ. Cô khiến anh hiểu rằng, trước khi gặp cô, cuộc đời anh là một màu trắng trống rỗng.
Cô khiến anh vừa yêu vừa hận.
Phàn Hi tựa trên vách tường, cả người chẳng còn chút sức lực nào, thấy anh đang nhìn mình, cô cong cong khóe miệng, nở nụ cười tươi.
Cuộc sống của cô chính là một vở kịch, bất cứ ai cũng có thể trở thành nhân vật chính. Còn trái tim của cô, đang ở nơi nào?
Niels đưa tay chạm vào mặt cô, muốn quên đi nụ cười ấy, anh không thích ánh mắt của cô, cơ thể gần trong gang tấc, nhưng trái tim lại ở rất xa. Anh chỉ chiếm được cơ thể của cô, còn cô lại lấy được trái tim anh. Cô là một cơn gió, một ngọn lửa, anh không nắm bắt được, cũng chẳng có cách nào để nắm bắt.
Cô đưa tay nắm lấy tay anh, dẫn tay anh mơn trớn cằm mình, xuống đến cổ họng, xương quai xanh, ngực...và cuối cùng là ở tim cô.
Anh cảm nhận được tim cô đập mạnh, nhưng cũng chẳng phải vì anh.
Cô quá độc lập, quá mạnh mẽ, người khác chỉ có thể ngưỡng mộ. Anh không bước được vào tim cô, thậm chí anh còn hoài nghi, nơi đó đã từng có ai bước vào được hay chưa.
Ngón tay Phàn Hi tìm đến gương mặt anh, vòng qua cổ anh, kéo anh áp sát vào người mình, chủ động hôn anh. Trên người anh có mùi sữa tắm, mùi thơm nhàn nhạt, cùng với mùi hormone nam tính, kích thích tế bào trong cơ thể cô. Cô dừng lại một giây, rồi tiếp tục hôn.
Tim anh nhảy dựng lên.
Lần này, cô hôn rất nhẹ nhàng, như đang nhấm nháp một món ăn tinh xảo. Cô vuốt ve gáy anh, mái tóc ngắn đâm vào tay cô, nhưng cô rất thích. Bàn tay cô lướt qua bả vai, dọc theo sống lưng hướng xuống hông anh.
Cơ thể của anh, cũng khiến cô say đắm không dứt ra được.
Bàn tay vuốt ve của cô mang theo dòng điện, kích hoạt từng tế bào của anh, cảm giác vừa chìm xuống lại tỉnh lại. Anh đáp lại cô, hôn môi cô, tai cô, cằm cô, cổ cô...không buông tha một tấc da thịt nào.
Lúc anh tách hai chân cô ra, anh đột nhiên muốn tình cảm này có kết quả...
***
Sáng hôm sau, Phàn Hi dậy rất sớm, trên ngực vẫn còn vết cắn, tím tím xanh xanh, nhưng bị áo lót che mất, không ai nhìn thấy. Đêm qua vận động không khiến cô mệt mỏi, ngược lại làm tinh thần vô cùng sảng khoái.
Đã có được thứ mình muốn, cô vô cùng thỏa mãn.
Phàn Hi cùng các nữ binh khác chạy bộ một vòng trên bãi tập.
Lúc này, sau lưng có một cơn gió nhẹ, có người đuổi tới.
“Chào buổi sáng.” Là Alan.
Phàn Hi ôn hòa đáp lại, nhưng không hề nhìn anh ta.
Alan cũng là người kiêu ngạo, thấy thái độ của cô như vậy, anh ta có phần tự ái, liền chạy chậm lại, trong chớp mắt cô đã vượt xa.
Anh ta vội lấy lại tinh thần, đuổi theo cô nói, “Tôi thích cô.”
Thổ lộ trực tiếp, người từ chối cũng trực tiếp, “Tôi không thích cậu.”
“Tôi sẽ có cơ hội.”
Phàn Hi quay đầu nhìn anh ta, nở nụ cười, nhưng giọng dứt khoát, “Cậu sẽ không có đâu.”
Anh ta kiên trì, “Tôi vẫn đang theo đuổi cô mà, cô rất hợp 'khẩu vị' của tôi.”
Cô không kiên nhẫn nữa, “Tùy cậu thôi.”
Anh ta vẫn không bỏ cuộc, “Cô không chấp nhận tôi, vì cô thích Niels sao?”
Đây không phải câu hỏi, là câu khẳng định.
Cô không đáp lại, không phải vì chột dạ, mà vì không muốn. Thích ai là quyền của cô, chẳng ai có tư cách can thiệp.
Thấy cô im lặng, Alan biết mình nói trúng tim đen rồi, liền tiếp tục, “Tối hôm qua tôi thấy cô đi ra từ phòng anh ta.”
“Cậu theo dõi tôi à?” Mặt cô cuối cùng cũng có cảm xúc, là tức giận.
Alan, “Vì tôi thích cô, nên không kìm lòng được.”
Cô hừ một tiếng, cười lạnh lùng, “Mẹ kiếp, chúng ta mới quen nhau hôm qua.”
“Vừa gặp đã yêu, chỉ cần một giây.”
Phàn Hi khẽ giật mình, những lời này cô đã từng nói với Niels.
Cô đột nhiên dừng lại, nhìn kĩ chàng trai trẻ tuổi trước mặt, rồi nhận ra giống như đang soi gương. Ngoại trừ bề ngoài khác biệt, còn lại anh ta mang bóng dáng của cô, lời nói, hành động, đều giống nhau đến kì lạ.
Phàn Hi suy nghĩ một lúc, đúng 60 giây, cả hai không ai nói chuyện. Sau đó cô lắc đầu kiên quyết, “Chúng ta không thể.”
Anh ta không cam lòng, “Vì sao chứ?”
“Bởi chúng ta giống nhau.”
“Giống nhau chẳng phải rất tốt sao? Hiểu rõ đối phương...”
Cô chớp mi, cắt ngang anh ta, “Rất giống, tôi sợ sẽ giết chết cậu.”
Alan cười, “Cô sẽ không làm thế.”
Cô cũng cười, “Tôi sẽ làm thế.”
“Tôi sẽ không buông tha.”
Phàn Hi bình tĩnh nhìn anh ta, “Tôi có 30 triệu fans hâm mộ, không ngại có thêm đâu.”
“...”
Lời vừa rồi của cô khiến anh ta không thể đáp lại.
Phàn Hi chạy xong, tắm rửa thay quần áo, đi ăn sáng. Vừa ngồi xuống, Alan lại đi tới.
Cầm khay thức ăn, ngồi xuống đối diện cô.
“Nếu như tôi thông minh hơn Niels, cô sẽ chọn tôi chứ?” Anh ta hiểu rõ cô, biết rõ điều gì hấp dẫn cô.
Cô không tỏ thái độ, vừa cắt bánh mì vừa nói, “Cậu không thông minh hơn anh ấy.”
Alan không chịu thua, “Tôi nhất định thông minh hơn anh ta.”
“Sự thật không dựa vào lời nói, chỉ cần dùng hành động chứng minh là được.”
Alan nghe xong, đẩy khay thức ăn ra xa, đứng phắt dậy, “Tôi sẽ chứng minh cho cô.”
Phàn Hi chẳng buồn nhìn, tiếp tục uống cà phê.
Anh ta vừa bỏ đi, Mark và Niels đã tới, trêu đùa, “Fancy, chúc mừng cô có thêm một fan hâm mộ trung thành.”
Cô liếc qua Niels, thản nhiên nói, “Một kẻ không biết trời cao đất dày.”
Mark cười nói, “Tôi chưa từng gặp ai không biết trời cao đất dày hơn cô.”
Phàn Hi trừng mắt, Mark lập tức tắt tiếng cười, ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn.
Niels im lặng ăn cơm, như thể cả đêm triền miên không hề tồn tại.
Cả hai đều trầm mặc, chỉ có Mark lảm nhảm, thấy không ai tiếp lời, anh ta bắt đầu thấy nhàm chán, đành ngậm miệng lại.
“Có ai có bơ không?”
Thấy Phàn Hi hỏi, Niels đưa bơ của mình cho cô.
Mark tinh mắt, kêu lên, “Lão đại, tay anh sao thế?”
Phàn Hi cũng nhìn theo, thấy tay anh có vài vết đỏ sậm, là bị cô dùng móng tay bấu vào. Bả vai và sống lưng của anh còn thê thảm hơn, chỉ là không ai nhìn thấy.
Niels buông tay áo, đáp, “Bị mèo cào.”
Mark lầm bầm, “Bị cào tới như thế, chắc con mèo đó hung dữ lắm. Lão đại, tối qua anh chọc vào ổ mèo hoang à?”
“Không có, đừng đoán bừa.”
Mark không chịu từ bỏ, “Thế tại sao lại tới nông nỗi kia?”
Phàn Hi bật cười.
Mark không hiểu, “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười anh ấy bị mèo cào, còn tôi bị chó cắn.” Nói rồi cô hất tóc, dấu hôn lờ mờ ở cổ vẫn có thể nhìn ra.
Niels nhìn cô cảnh cáo.
Mark kêu to, “Hai người làm cái gì mà chó mèo còn không tha thế?”
Nụ cười của Phàn Hi càng sâu, ánh mắt nhìn Niels, miệng nói, “Mark à, thảo nào tới giờ anh vẫn không có bạn gái, đúng là thô lỗ mà.”
“...” Mark ủ rũ, liên quan gì tới tôi chứ.