Afghanistan.
Chẳng ai ngờ rằng, mệnh lệnh của Paul khiến người ta bàn tán xôn xao.
Người bị Niels chỉ mặt có tật giật mình, thấy binh sĩ Đức tới, liền lấy súng bắn loạn xạ.
Trong nháy mắt, không ít người bị trúng đạn.
Kể cả Niels đứng trong phòng, cũng bị đạn bắn trúng tay.
Mark thấy vậy, vội rút súng bắn một phát trúng đầu gã đó.
Lúc này mọi chuyện mới yên ổn.
Có hai người Đức bị thương, một nặng một nhẹ. Còn mấy người Afghanistan thì nghiêm trọng hơn, số người trúng đạn nằm la liệt trên đất.
Máu thấm ướt tay áo Niels, Mark vội đi đến, hỏi, “Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
“Chảy máu nhiều như thế.”
Mark giắt súng vào đùi, không nói gì xem xét miệng vết thương, Niels liền ngăn lại, “Tôi không sao, cậu đi xem bọn họ trước đi. Đồng thời gọi cứu viện không quân.”
Giờ cần lấy đại cục làm trọng, thấy anh hạ lệnh, Mark không dám chậm trễ, quay người đi thi hành mệnh lệnh.
Trận xả súng vừa rồi không tới năm phút, Paul và Torquay sững sờ nhìn, nhất thời không kịp phản ứng, tựa như cơn ác mộng.
Paul chau mày, “Sao lại thành ra thế này?”
Niels đáp, “Bạo sát.”
Paul trầm mặt.
Một lúc sau, Paul nhìn cánh tay anh, nói, “Vết thương của cậu...”
Niels, “Thương ngoài da thôi.”
Paul không nói gì nữa.
Trong lúc chờ đợi, Niels tự xử lý vết thương, máu đã ngừng chảy.
Một lúc sau, Mark chạy tới xin chỉ thị, “Ngoại trừ quân ta, có 4 người chết, 13 người bị thương nặng, 11 người bị thương nhẹ. Xử lý thế nào?”
Ở đây Paul quân hàm cao nhất, nên do ông ta quyết định.
“Đưa đi xử lý vết thương.”
Niels nhíu mày, “Không được. Trình độ y học ở đây quá kém, có thể khiến họ mất mạng.”
Paul nhướng mày, “Vậy cậu bảo nên làm gì?”
“Đưa đến bệnh viện trong căn cứ của chúng ta.”
Paul đáp, “Không được.”
“Cứu trợ dân bản xứ là trách nhiệm lớn nhất của chúng ta, huống hồ những người này là chúng ta tuyển chọn. Nếu chúng ta thấy chết không cứu, sau này ai chịu hợp tác với chúng ta nữa? Mặt khác, khẩu hiệu của NATO là vì nhân quyền cùng bình đẳng, nếu mặc kệ đám thương binh đó tự sinh tự diệt, chính là làm trái khẩu hiệu. Dư luận sẽ khiển trách chúng ta, còn phần tử khủng bố cũng có lý do chính đáng để nổi lên.”
Niels làm việc vô cùng kín kẽ, mỗi lời anh nói đều hợp tình hợp lý, khiến Paul không thể không cân nhắc. Ông ta nhìn Torquay, người này tuy không hiểu tiếng Đức, nhưng vẻ mặt vô cùng kì vọng.
Paul trầm mặc, nghĩ lại lời Niels nói, không thể không thừa nhận lời của anh hoàn toàn hợp lý.
Đây là chuyện quan trọng, không thể hành động theo cảm tính, nhưng trong lòng Paul cũng có tính toán riêng. Làm quan lớn trách nhiệm cũng lớn, nhưng ông ta không muốn mạo hiểm, vì vậy phải nghĩ cách trốn tránh.
Mà trọng trách lần này, ngoài Niels ra, không thể đổ cho ai khác.
Mark nhìn Paul, ông ta là người dễ xúc dộng, thời khắc mấu chốt thường co đầu rụt cổ, nếu việc này để Niels xử lý, cục diện sẽ khác.
Trong phòng không ai nói chuyện, bên ngoài thương vong vô số, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Paul ngẩng đầu nhìn Niels, ánh mắt thâm trầm nham hiểm, “Tôi có thể đưa họ đến bệnh viện ở căn cứ, nhưng cậu phải cam đoan họ sẽ không gây nguy hiểm.”
Niels không trả lời ngay, vì anh cũng không chắc chắn, nên anh không thể đưa ra lời hứa. Paul nghĩ cái gì anh thừa biết, anh có thể từ chối là xong, nhưng như thế sẽ đẩy tính mạng của đám người kia đến bên bờ vực.
Sự việc liên quan mạng người, trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Thấy anh không nói gì, Paul lên tiếng, “Nếu cậu cũng không chắc chắn, vậy làm theo tôi, cứ đưa mấy người này đi xử lý vết thương ở trạm xá trước. Chúng ta có thể cung cấp vật tư.”
Cách của Paul tuy bảo thủ nhưng an toàn.
Niels nghĩ một hồi, nói, “Tôi có thể chịu trách nhiệm, nhưng điều kiện là, với toàn bộ căn cứ, bao gồm cả bệnh viện, tôi có quyền hạn tối cao.”
Paul trước giờ luôn thấy Niels chướng mắt, nhưng ông ta cũng phải giật mình, trong lòng thấy kì lạ, bèn hỏi, “Cậu có thể đảm bảo an toàn cho cả căn cứ?”
Niels nói, “Tôi có thể.”
Lời của anh vô cùng kiên định.
Niels tin tưởng vào trí tuệ của mình.
Chỉ có lúc loạn lạc nhất, trí tuệ của anh mới phát huy hết.
Paul vỗ vai anh, nói, “Vậy chuyện này giao toàn quyền cho cậu. Cậu là cấp dưới tôi tín nhiệm nhất, đừng khiến tôi thất vọng.”
Nói mấy câu, ngoài trời xuất hiện âm thanh rất lớn. Hai chiếc trực thăng quân dụng căn cứ điều động đã đáp xuống bãi đất trống bên ngoài, khiến cát bụi bay mù mịt.
Paul lên trước, sau đó là đám người bị thương được chuyển lên.
Mark nhìn bóng lưng ông ta, cười lạnh, “Anh xem đức hạnh của ông ta, sao ông ta có thể trèo tới vị trí đó chứ.”
Niels không tiếp lời, mồ hôi lấm tấm trên trán, tuy chỉ bị thương ngoài da, nhưng cũng rất đau.
Mark nói, “Tôi sẽ xử lý nơi này, anh về căn cứ trước đi. Phải xử lý vết thương trước.”
Niels ừ một tiếng, leo lên trực thăng.
Trực thăng cất cánh, trở về căn cứ.
***
Bệnh viện chiến trường.
Frank gắp viên đạn ra, nói, “Viên đạn mà sâu hơn chút nữa thì cánh tay trái của anh cắt đi là vừa.”
Niels, “Ngoài ý muốn thôi.”
“Anh vẫn bình tĩnh được, không quan tâm à?”
“Không phải không quan tâm, tại có nhiều chuyện quá, mấy chuyện không quan trọng gác sang một bên.”
Frank cười nói, “Thân thể của mình không quan trọng sao?”
Niels nói không lại, chỉ có thể nhún vai.
Frank bôi thuốc lên vết thương, băng gạc lại, “Một tuần không chạm vào nước. Ba ngày sau đến thay thuốc. Vết thương nhỏ, không vấn đề gì, khoảng hai tuần là khép miệng.”
Niels “ừ” rồi hỏi, “Đám binh bị thương thế nào rồi?”
Frank nói, “Một người chết, còn lại đã ổn.”
Niels nói, “Vất vả rồi.”
Frank, “Là nhiệm vụ của tôi.”
Thấy anh đứng dậy, Frank giữ anh lại, “Anh đi đâu thế?”
“Đi làm việc.”
“Không phải là được dưỡng thương một tuần sao?”
Niels nói, “Gần đây hơi nhiều việc.”
Frank khoanh tay trước ngực, “Là trong lòng anh có chuyện, không có việc lại tự đi tìm việc.”
Niels khẽ giật mình.
Frank hỏi, “Đại minh tinh không liên lạc sao?”
Anh lắc đầu, “Không.”
Frank, “Anh cũng bình tĩnh thật đấy. Nếu tôi là anh, tôi đã đi tìm cô ấy rồi.”
Niels, “Cậu không phải tôi.”
Frank, “Đúng thế, vì vậy người ta mới không thích tôi.”
Niels nói, “Cô ấy sẽ đến.”
Frank nhíu mày, “Sao anh chắc chứ? Chúng ta cược 100 Euro, tôi cá là cô ấy sẽ không trở lại. Nếu cô ấy trở lại thì tôi thua, thế nào?”
Niels nói, “Cậu sẽ thua.”
Frank không tin, “Anh đâu thể nắm chắc cô ấy, cô ấy là cá chạch, anh không bắt được đâu. Không ai bắt được cả.”
Niels cười cười.
Chuyện anh chắc chắn, anh chẳng buồn tranh luận. Vì sự thật thắng lý lẽ.
Frank hừ một tiếng, “Tôi rất muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh.”
“Cậu thích cô ấy à?”
Frank chẳng giấu diếm, “Cô gái như thế, chỉ có thể nhìn, không thể tiếp cận.”
Đúng vậy. Ngôi sao sáng nhất, ai mà không thích? Chỉ tiếc là chẳng ai với được.
Hàn huyên vài câu, Niels đứng dậy, nói, “Tôi phải đi thật đây.”
“Không phải là anh được nghỉ dưỡng thương sao?”
“Có việc phải xử lý.”
“Việc gì?”
“Berlin mới gửi tin, kho quân sự có vấn đề, có binh sĩ bị tập kích ở ngoài trụ sở. Đều là người từ Afghanistan trở về.”
Frank nghe xong, việc này quả thực nghiêm trọng, không dám đùa cợt nữa, “Sao lại thế chứ?”
“Cơ sở dữ liệu ở Afghanistan của chúng ta bị hack hai lần, hệ thống ở đây có liên quan tới ở Berlin, vì vậy hacker đã đánh cắp thông tin của chúng ta.” Niels ngừng lại, rồi nói tiếp, “Hơn nữa, gần đây chúng ta liên tục bị phần tử khủng bố đánh lén, đường đi và hành trình bọn họ nắm được rất chuẩn xác, xác suất chính xác như vậy rất kì lạ. Trừ khi...”
Frank lập tức hiểu ý, ý của Niels là, trong căn cứ có lẽ có nội gián.
Thực ra, điều này luôn tồn tại, chỉ là chưa tìm thấy chứng cứ.
Trong căn cứ có người của Hội Chữ thập đỏ, còn có người Mỹ và người của các nước thành viên NATO, còn có cả người Afghanistan, nên không thể tùy tiện kết luận.
***
“Fancy, em xong đời rồi.”
Phàn Hi đặt tay trên thành ghế, vắt chéo chân, vẻ mặt bình tĩnh.
“Vai nữ chính kia được giao cho người khác rồi, là Chu Hân đấy.”
Phàn Hi im lặng mỉm cười.
“Bên ngoài còn đồn đại, vì muốn giành kịch bản nên em quyến rũ nhà tài trợ.”
Phàn Hi vẫn cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
“Chuyện clip nóng vẫn chưa ổn thỏa, giờ danh tiếng của em lại ảnh hưởng nữa...Fancy à, em đừng cười nữa có được không?” Chương Tuyệt bị nụ cười của cô chọc tức tới mức da đầu run lên.
“Không cười chẳng nhẽ khóc à?”
“Thà em khóc còn hơn!” Cô bây giờ, giống như cái xác không hồn.
Phàn Hi nhướng mày, “Thật xin lỗi, từ lúc em 15 tuổi, đã không khóc nữa rồi.”
Cô là người mạnh mẽ, cả trong lẫn ngoài.”Chương Tuyệt”không biết làm thế nào, hỏi, “Vậy em nói cho anh biết, giờ em định thế nào?”
Phàn Hi vốn chẳng muốn nhận bộ phim kia, nên bình thản nói, “Không phải là còn hợp đồng quảng cáo sao?”
“Toàn quảng cáo vớ vẩn.”
“Bao nhiêu? Cho em xem thử.”“Chương Tuyệt”tức giận lầm bầm, “Không có Mercedes, không có LV, không có Breitling, không có Montblanc, không có Hermes, không có Gucci!”
Phàn Hi cười ha ha, “Không có thì không có, dù sao làm người phát ngôn cho bọn họ mãi em cũng chán.”
Anh ta trừng mắt nhìn cô, ném một chồng thư mời quảng cáo xuống bàn.
Phàn Hi nhặt lên, xem từng tờ một.
“Cũng không tệ mà.”
“Không tệ cái con khỉ.” Chương Tuyệt nói.
Phàn Hi lấy một tờ, đặt trước mặt anh ta, “Liên hệ bọn họ, em nhận.”
Anh ta cúi đầu nhìn, quảng cáo Coca Cola.