Mê Tình

Chương 17: Chương 17




Chiều tà, dưới con đường rợp bóng mát, một nhân ảnh buồn bã, mang theo cả tâm tình ảm đạm mà bước đi. Con người ở thời đại này, họ đều sống trong vỏ bọc mục ruỗng, đôi mắt họ vô hồn lướt nhanh qua nhau, trên tay cầm điện thoại lớn nhỏ có đủ, họ cứ cắm cúi với người bạn vô tri ấy mà quên mất việc “người đối xử với người“.

Ầm

Một chiếc xe tải hạng nặng đâm sầm vào hàng rào nhà dân, cú va chạm mạnh đến mức khiến người tài xế kẹt trong xe, đầu đập vào vô lăng, máu chảy không ngừng. Chiếc xe bốc khói, những người xung quanh bu lại cầm điện thoại ghi hình, trên môi nở nụ cười thích thú. Lại có một người bê bết máu từ trong đống sắt vụn hàng rào bước ra, ông ta khuỵu xuống, đôi mắt uất ức mở to nhìn những con người vô tâm, máu từ miệng tuôn trào không ngừng. Đúng, ông ta chết ngay trên vệ đường, ở trước cửa nhà của chính mình vì... vì những con người thoái hóa nhân cách. Rất may sau đó, những người hàng xóm tốt bụng vụt chạy tới, tay cầm theo đủ loại dụng cụ để dập tắt lửa từ chiếc xe, cố gắng cứu người tài xế bị thương ra khỏi. Có người cầm điện thoại gọi xe cứu thương nhưng có lẽ đã quá muộn màng rồi. Dù sao thì... họ vẫn còn là con người.

Vài thanh niên trai tráng nhào tới, bỗng tiếng của một chàng thanh niên hét lớn:“Trời ơi! Cấp cứu không lại kịp đâu, kẹt đường rồi. Lấy xe chở đi, nhanh nhanh...” Đó là cậu quý tử của ông chủ nhà. Còn những tên đi cùng chàng trai đó chỉ là bạn, bọn họ lấy xe, nhanh chóng đưa xác người đàn ông đã trút hơi thở vài phút trước đi. Chẳng ai mảy may quan tâm những sự việc nhỏ nhặt diễn ra trong đám đông, rằng đám bạn cậu ta nhanh tay lột sạch nhẫn vàng, cùng tiền trong túi ông. Cậu ta thấy, thế mà lại lờ đi.

Những việc diễn ra trước mặt, Doãn Nhược Nhi đều thâu tóm tất cả vào đáy mắt. Nàng bật cười mệt mỏi, thế giới này không phải của nàng, cho nên nàng không thể tồn tại được. Ngày hôm nay, chính Doãn Nhược Nhi đã tự tiện trốn viện, nàng muốn rời đi, biến mất khỏi cuộc đời Lãnh Nghiêm Mạc, để ngày mai hắn có thể sống một cách yên bình nhất, không cần phải đấu tranh tư tưởng vì nàng đâu. Nhược Nhi chính là gánh nặng, quá khứ của nàng cũng vậy. Không cần ai phải bận tâm, Doãn Nhược Nhi nàng từ lúc sinh ra, số trời vốn đã muốn nàng cô độc. Không thích nghi được thì phải bị loại trừ, quy luật này... nhìn vào hai lòng bàn tay chai sần, lồi lõm những vết sẹo. Doãn Nhược Nhi không kìm nén được nỗi sợ hãi, từng đợt sóng ào ạt bủa vây lấy tâm thức, nàng ôm mặt, khuỵu gối ngay trên con đường náo loạn, đông đúc vì vụ tai nạn ban nãy.

“Doãn Nhược Nhi!!!”

Lãnh Kiến Vương gọi tên nàng từ xa, vào lúc này cậu không còn ngần ngại việc đụng chạm thân thể lắm. Dù sao thì Kiến Vương cũng là một kẻ cổ hủ, giữa ban ngày ban mặt chạy đến ôm nàng là điều bất khả thi. Nhưng cậu đã làm thế!

Doãn Nhược Nhi chìm sâu trong cơn ác mộng năm nào, bỗng bàn tay ai đó như chiếc phao cứu sinh, ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nàng vào lòng:“Không sao... không sao rồi!”

Lãnh Nghiêm Mạc quay về khu cắm trại trong trạng thái mất hồn, hàn khí tỏa ra vô cùng lạnh lẽo. Lãnh Kiến Vương lo lắng, hỏi thăm sức khỏe của Doãn Nhược Nhi, nhưng có hỏi cỡ nào hắn cũng không buồn miệng trả lời, ngược lại còn quát cậu nữa:“Cút đi! Cả hai người các ngươi biến mất càng tốt!”

Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cậu đành phải trốn khỏi khu cắm trại, bất chấp hậu quả phải đối mặt với “lão bà bà”, khó khăn bắt được một chiếc taxi ở ngoại ô. Vừa đến trạm xá mới hay ra Doãn Nhược Nhi biến mất, trong lúc hoảng loạn, Lãnh Kiến Vương chỉ biết cắm đầu chạy đi tìm mà chẳng hề đoái hoài đến việc xác định phương hướng. Duyên, chính chữ duyên đã khiến cậu tìm được Nhược Nhi. Nàng yếu đuối ôm lấy mặt, cả người không ngừng run lên, khuôn mặt trắng bệch, miệng không ngừng khẩn cầu:“Xin đừng... đừng mà...”

Đừng? Đừng về việc gì?

Tại công viên Trần Phú, ngoại thành A.

Gần một giờ đồng hồ sau, Doãn Nhược Nhi mới lấy lại được bình tĩnh, khuôn mặt phờ phạc cùng đôi mắt sưng phồng nhìn Lãnh Kiến Vương:“Tại sao cậu lại ở đây? Sao có thể tìm thấy tôi?”

“Đến bao giờ cậu mới hết ngốc nghếch hả? Cậu thông minh lên một chút cho tôi nhờ được không?” Lãnh Kiến Vương vừa mua hai ly cafe capuchino nóng, mở nắp đưa cho Doãn Nhược Nhi một ly, dù đang rất giận dữ nhưng cậu vẫn chu đáo căn dặn:“Nóng!”

Doãn Nhược Nhi chu đôi môi nhỏ nhắn, thổi nhẹ cho nguội bớt, trả lời một cách ngớ ngẩn:“Ai ngốc cơ?”

Lãnh Kiến Vương thừa biết, thừa hiểu sức chịu đựng sự ngốc nghếch của mình về Doãn Nhược Nhi. Cậu cười nhạt:“Nói tôi nghe nào, cậu vẫn chưa hiểu hết về thế giới này phải không? Vẫn tưởng tên Đông Khuê ấy cho cậu một giấc ngủ ngàn năm? Hay vẫn lầm tưởng về Lãnh Nghiêm Mạc? Hắn chẳng còn là Tam Vương Gia nữa đâu!”

Đôi mắt Doãn Nhược Nhi mở to, kinh ngạc đối diện Lãnh Kiến Vương. Những lời cậu ta nói...

“Cậu biết?” Nhược Nhi ngờ vực, bất quá trong đôi mắt nàng không giấu nổi vẻ háo hức.

“Cậu mừng đến vậy à!” Lãnh Kiến Vương buồn cười:“Đông Khuê mà cậu từng biết, y không hề đơn giản chút nào. Chính y đã gửi tôi đến thế giới này, cái gì mà bí thuật bất tử. Xảo ngôn!”

Tâm trạng bị xáo trộn lẫn lộn, Doãn Nhược Nhi chỉ biết câm lặng ngắm nhìn vẻ mặt tức giận, căm phẫn của Lãnh Kiến Vương. Nàng như chết lặng khi nghe sự thật về Đông Khuê, âm mưu mà y đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi. Kể cả Hoa Nhi, huynh cũng cho là không quan trọng bằng?

“Tôi sẽ kể một câu chuyện cho cậu nghe, để cậu hiểu. Dù Thiên Đế ở đây, Mạn Hữu Dư cũng không thể nào hóa thành Đông Khuê được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.