Mê Tình

Chương 30: Chương 30




~ Hồi X: Trở nên ngốc rồi ~

Lãnh Kiến Vương dần quên đi rất nhiều thứ, đôi lúc cậu ấy cũng chẳng nhớ Doãn Nhược Nhi là ai? Đỉnh điểm là khi Kiến Vương đang trả bài, bỗng dưng cậu dừng lại, nhìn xung quanh rồi ngờ nghệch hỏi: Đây là đâu?

Điều đó triệu hồi lão bà bà trong truyền thuyết trở về, lần đầu tiên diện kiến phụ mẫu của Lãnh Nghiêm Mạc, cùng Lãnh Kiến Vương, Doãn Nhược Nhi có chút khó xử, không tự nhiên cứ muốn trốn tránh ánh mắt của họ. Lãnh lão gia - Lãnh Từ Minh, bà Lãnh họ Chu - Chu Tĩnh Hạ. Thật ra, bà ấy trông hiền lành, trang quý sao có thể là ma nữ dữ tợn như lời Kiến Vương hay miêu tả được? Lãnh Từ Minh sau khi hỏi quý tử Lãnh Nghiêm Mạc về Nhược Nhi xong thì cũng không lên tiếng gì, chuyện quan trọng hiện tại là Kiến Vương. Cậu cứ như người trên mây, lúc thế này thế kia chẳng biết đâu mà lần. Lãnh Kiến Vương sau khi ngủ một giấc dậy thì phát hiện Lãnh phu nhân Chu Tĩnh Hạ lo lắng bên cạnh: Có chuyện gì vậy mẹ?

Con vẫn nhớ mẹ sao? Bà có chút kích động nắm lấy tay con trai nhỏ: Con có nhớ mình bị làm sao không? Đầu có va vào đâu không?

Kiến Vương hơi nhắm một mắt vì mới tỉnh giấc, mắt chưa kịp thích ứng ánh sáng nên chảy tý nước: Không, con khoẻ lắm!

Lúc này từ bên ngoài Lãnh Từ Minh cùng Lãnh Nghiêm Mạc và Doãn Nhược Nhi bước vào, Lãnh Kiến Vương vui vẻ bật dậy: Cha về rồi!

Lãnh Từ Minh không giấu nỗi bất ngờ, đặt tay lên vai Chu Tĩnh Hạ, ông muốn nói điều gì đó: Kiến Vương con sao thế?

Hai năm qua, từ lúc cậu tỉnh giấc sau tai nạn ấy thì trở nên xa cách với mọi người, thậm chí không còn vui mừng khi thấy ông đi công tác xa về, nhưng nay lại khác. Lãnh Kiến Vương thật sự mừng rỡ khi thấy ông?

Mọi người làm sao vậy? Cô là ai thế?

Lãnh Kiến Vương khó hiểu nhìn mọi người, từ lúc tỉnh lại cha và mẹ cứ làm như cậu bị bệnh vậy. Còn cô gái đứng cạnh Lãnh Nghiêm Mạc nữa, người đó là ai sao lại xuất hiện ở đây? Bạn gái Lãnh Nghiêm Mạc ư? Sao cậu lại không nhớ?

Doãn Nhược Nhi không lên tiếng trả lời, nhưng nàng thầm hiểu chuyện gì đang xảy ra, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện một lần nữa. Nàng nay đã động não thành công khi phát hiện ra, đây là lúc bản thân Lãnh Kiến Vương quên hết mọi chuyện, và Lãnh Kiến Vương thật sự của thế giới này đang trở mình tỉnh giấc. Vậy nên, nếu Kiến Vương không quay về thời đại của mình cậu sẽ biến mất. Doãn Nhược Nhi cũng vậy, sẽ biến mất vĩnh viễn trong thế giới này, vì vốn dĩ không có thể xác, lại chẳng thuộc về nơi đây. Nàng nắm tay thành đấm, thì thầm với Nghiêm Mạc đủ chỉ để hai người nghe: Đừng nói gì với Kiến Vương hết.

Chu Tĩnh Hạ lo cho con trai mình hơn là cô gái vô hại không rõ danh tính đứng cạnh Nghiêm Mạc, sau khi bà bảo chồng mời bác sĩ ngày ấy đã chữa cho Kiến Vương đến thì cả người đổ đầy mồ hôi. Lớn tuổi rồi lại gặp cái loại chuyện này, có khi chết sớm chẳng hay.

Bác sĩ Trương sau khi kiểm tra thể chất bên ngoài của Kiến Vương thì lắc đầu: Không có tổn thương, thể chất rất tốt. Có thể trong hôm nay mang cậu ấy lên viện, cần làm thủ tục chụp cắt lát não. Có lẽ lần trước đã gây tổn hại về sau.

Chu Tĩnh Hạ: Mang nó lên viện liền đi, để lâu có khi tình trạng sẽ tồi tệ hơn.

Thế là bốn người, ông bà Lãnh, đương sự và bác sĩ cùng nhau lên viện làm vài xét nghiệm, còn Doãn Nhược Nhi và Lãnh Nghiêm Mạc thì xin ở lại có chút chuyện. Thật ra đây là ý kiến của nàng, vì nàng cần nói sự thật cho hắn nghe. Đợi mọi người đã đi xa, nàng bảo hắn ngồi xuống ghế, rót một ly nước lọc: Chuyện tôi kể bây giờ cực kỳ quan trọng, có thể anh sẽ không tin đâu nhưng đó là sự thật. Và anh phải giúp tôi.

Lãnh Nghiêm Mạc gật gù, hắn biết nàng lại sắp nói luyên thuyên về những gì, nhưng nếu đó là thật thì hắn cũng cần biết, rốt cuộc nàng là người như thế nào. Doãn Nhược Nhi mang hết tất cả những gì Kiến Vương từng nói cho hắn nghe, kể cả thân phận thật sự của nàng. Lấy ly nước uống một ngụm cho đỡ rát cổ, nàng chốt câu chuyện bằng một lời thỉnh cầu: Kiến Vương sẽ biến mất, đến một lúc nào đó tôi cũng sẽ biến mất. Anh có thể giúp tôi tìm cách trở về?

Khoan... khoan... ý em là đây không phải là thân xác của em? Nghiêm Mạc đang cố gắng tiếp thu câu chuyện.

Nhược Nhi gật đầu: Đây đúng là không phải thân xác của tôi, nhưng lại giống đến từng chi tiết, kể cả bộ quần áo mặc trên người khi tỉnh lại.

Nghiêm Mạc cau mày: Người tìm thấy Kiến Vương nói nó vẫn mặc bộ quần áo lúc mất tích. Còn em...

Tôi không biết chi tiết đó, nhưng là quả thật tôi cũng đang dần mất trí nhớ, có những đoạn hình ảnh đứt gãy xuất hiện thay thế cho khoảng trống nào đó, lấp đầy đi hồi ức khi bé tôi không nhớ rõ. Rõ ràng nó không phải của tôi. Doãn Nhược Nhi đưa hai bàn tay đầy những vết sẹo cho Lãnh Nghiêm Mạc xem: Lúc nhỏ tôi không biết chúng từ đâu ra, Thánh Mẫu đã bảo nó xuất hiện trước khi nhặt được tôi ngoài con sông lớn gần giáo phái. Sau khi tôi đến đây, có một đoạn ký ức, tôi thấy một đứa trẻ bị rơi xuống nước cố gắng bám víu vào rất nhiều thứ. Máu tươi, tiếng hét,... rồi mọi thứ lại mờ dần. Có lẽ đây là đoạn ký ức của thân xác này. Và việc tôi đến được đây là do số phận vốn định đoạt từ trước!?

Nàng vừa nói dứt câu cũng là lúc Lãnh Nghiêm Mạc sực nhớ ra điều khi đó, hắn nắm lấy tay nàng kéo lên phòng: Cô bé trong bức ảnh.

Là cô bé rất giống với Doãn Nhược Nhi lúc nhỏ đứng cạnh thác nước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.